Vệ Mạnh Hỉ liếc anh một cái “Nhà họ Lục các người còn có mấy Thiết Trụ? Toàn gia đình các người, mẹ nó không phải con người mà!”
Giờ khắc này cô thật hận chết chính mình, lúc ấy chỉ nghĩ đến việc tìm người ăn cơm, lại không nghĩ tới trong một đại gia đình còn xảy ra chuyện như vậy, đứa nhỏ dưới mắt của mình bị người khác khi dễ, cô thật sự muốn giết người mà.
Lục Quảng Toàn muốn mở miệng nói thêm gì đó, Vệ Mạnh Hỉ liền thốt lên một chữ: “Cút!”
Không thể làm chủ cho con của cô thì hỏi nhiều như vậy có tác dụng cái rắm.
Lông mày Lục Quảng Toàn dựng đứng, ngoài ba mẹ ra thì cô là người thứ ba kêu anh “Cút”, anh cũng muốn phát hỏa nhưng sự thật là người trong nhà anh đã tạo nên tổn thương cho Vệ Đông, đặc biệt ở chung hai ngày nay, anh thấy đứa nhỏ này sẽ không nói dối, Thiết Trụ chính là tiểu vương bát đản.
“Thực xin lỗi, là anh không…..”
“Xin lỗi có tác dụng cái rắm, tôi cảnh cáo anh Lục Quảng Toàn, lão Lục gia nhà các ngươi đừng xuất hiện trước mặt tôi, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ”.
Lục Quảng Toàn cúi đầu, không còn gì để nói.
Vệ Mạnh Hỉ cực kỳ hối hận, ngay từ đầu tại sao lại rời đi sớm như vậy, phải ở lại Thái Hoa Câu thêm vài tháng, tốt nhất là lật tẩy nhà họ Lục, đánh Thiết Trụ một trận sống dở chết dở rồi mới rời đi, chỉ lấy vài trăm đồng, thật là tiện nghi cho bọn họ.
Bởi vì tức giận nên thịt tẩm bột chiên giòn cũng không làm, trực tiếp đi lên giường nằm bất động.
Cô rất khổ sở, muốn khóc một trận cho đã, nhưng chính mình còn phải nuôi bọn nhỏ, đương không gào khóc sẽ dọa đến bọn nhỏ, sẽ làm cho bọn họ càng thêm có cảm giác không an toàn, càng thấp thỏm lo lắng không biết chính mình đã là gì cái gì khiến mẹ phải khổ sở.
Không, không phải bọn họ không tốt mà là Vệ Mạnh Hỉ cô mù quáng, khiến đứa nhỏ dưới mắt mình mà còn bị khi dễ.
Điều duy nhất cô có thể làm là lấy cớ buồn ngủ nói muốn ngủ, đuổi bọn nhỏ đi chơi, tự mình nằm trên giường suy nghĩ về mấy chục năm thất bại của mình. Đúng vậy, mặc dù cô được người khác gọi là “bà chủ Vệ”, được cha mẹ những đứa trẻ cô đứng ra hỗ trợ chữa trị nói lời cảm ơn, nhưng cô vẫn là kẻ thất bại hoàn toàn.
Cô đã đưa bọn nhỏ đến với thế giới này mà không có sự đồng ý của bọn nó, khiến bọn nó không có cha, không có nhà, khiến bọn nó cảm thấy không được yêu thương, khiến thế giới bọn nó là những điều xấu xa, không phải tốt đẹp gì.
Lòng Lục Quảng Toàn cũng nặng trĩu khi nhìn đôi mắt vợ đỏ hoe, nước mắt lưng tròng đóng cửa lại. Nếu cô khóc lóc ầm ĩ rồi đánh mắng anh một trận thì anh sẽ thấy đỡ hơn, nhưng sự im lặng trong sự bi thương này khiến anh càng thấy mặc cảm hơn.
Mặt trời dần dần ngả về tây, bọn nhỏ ăn xong kẹo sữa vẫn chưa muốn về nhà, tiểu Ô Ô cũng uống xong sữa, ôm bình sữa một bên còn dẫn theo Thịt Kho Tàu chậm rì trở lại. Vừa vào cửa, chuyện đầu tiên là đi tìm mẹ, nhưng trong phòng bếp không có, bàn ăn nhỏ cũng không, trong ánh mắt hiện lên sự thất vọng rõ ràng.
Lục Quảng Toàn ở bên ngoài đợi rất lâu nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì, muốn gõ cửa đi vào nói vài câu nhưng vợ lại nổi giận, chỉ nói một câu “Cút!”. Lúc này anh nghĩ ra một ý tưởng, bế con gái lên rồi dạy bé nói vài chữ.
Anh phát hiện con gái út còn thông minh hơn bốn đứa lớn, dạy ba lần liền nhớ kỹ, lại chỉ thêm cho bé hai lần để bảo đảm không nói sai, sau đó nhẹ nhàng bế bé đến gần cửa.
Vệ Mạnh Hỉ căn bản không ngủ, nghe thấy gõ cửa phòng liền định mắng, nhưng nghe tiếng bước chân lộc cộc, là con gái nhỏ thì nhịn xuống.
“Mẹ mẹ”
“Ngoan, sao con về rồi, đi bên ngoài chơi nha”.
Tiểu Ô Ô có chút mệt nhọc vì trong bụng toàn sữa với kẹo, đi còn kêu “ục ục”, giống như có tiếng động bên trong.
Mặc dù vậy, bé vẫn còn nhớ rõ nhiệm vụ, đi đến mép giường lôi kéo tay mẹ lắc lắc, “Ba ba là không bảy”
Giọng nói ngốc nghếch lại đáng yêu
Lần đầu nghe Vệ Mạnh Hỉ vẫn không hiểu bé nói cái gì, đến lần thứ ba cũng nghe không ra, cô dở khóc dở cười, tên cẩu nam nhân này!
Mấu chốt là tiểu Ô Ô cứ lặp đi lặp lại như một cái máy đã được cài đặt sẵn “Ba ba là không bảy”
“Ba ba là không bảy”
“Ba ba là không bảy”
Tiểu nha đầu bài ra tư thế nói không ngừng nghỉ “Được rồi, mẹ hiểu rồi, không cần nói nữa đâu”.
Tiểu Ô Ô vui mừng dựa vào lòng mẹ, ôm cổ mẹ bép một cái, để lại một bãi nước miếng trên mặt cô mới chịu.
Sự buồn bực của Vệ Mạnh Hỉ biến mất. Đúng vậy, những sai lầm phạm phải trước trọng sinh là điều cô không thể thay đổi được, nhưng hiện tại có cơ hội bù đắp, tiểu Ô Ô còn sống, bốn đứa nhãi con vẫn còn nhỏ, chỉ cần cô dạy dỗ bọn nó đàng hoàng thì bóng ma tâm lý sẽ biến mất. Vệ Đông đứa nhỏ này rồi liền ô tâm không phổi quên đi liền bỏ đi chơi sao?
Hết thảy mọi thứ vẫn còn ở phía trước.
Về sau sẽ không lặp lại nữa.