Chương 121: Kẹo Sữa Cứt Chó 1

30 đồng tiền đối với cô là cự khoản, nhưng đối với mỏ than lớn Kim Thủy là hạt bụi, chín trâu mất sợi lâu đều không tính là gì.

Vệ Mạnh Hỉ đi đến bách hóa thương trường mua rượu, đường trà, còn có kẹo sữa bạch thỏ mà bọn nhỏ dặn dò cả ngàn lần.

Mua sơ qua một vòng hoa gần hết 30 đồng, chỉ còn thừa lại một ít, trở lại mỏ than chuyện đầu tiên cô làm là đưa lại tiền thừa cho Tiểu Dương.

“Em dâu nuôi nhiều đứa nhỏ như vậy cũng không dễ dàng, số này để lại cho bọn nhỏ dùng đi”. Tiểu Dương chỉ là nhân viên nhân viên văn phòng, cũng không phải lãnh đạo gì, anh nhìn sơ qua đều là những thứ nguyên liệu cần cho chiêu đãi, chứng tỏ Vệ Mạnh Hỉ là người thành thật, điểm này anh có thể làm chủ.

“À đúng rồi, rong biển đã tìm được rồi, em xem có phải loại mình cần không?”

Vệ Mạnh Hỉ nhìn cái túi đen như mực kia, “Cái này không phải quá nhiều đi…..” ít nhất có thể dùng trong một năm.

“Ai.. cũng không nhiều lắm đâu, dù sao đây cũng là Trương phó đi các cửa hàng thực phẩm phụ hỏi mua, đã trả tiền hết rồi, em cứ lấy hết đi, nghe cái mùi tanh quá, ông Trai Đằng Tân Nhất sẽ thích sao?” Theo quan điểm của anh, mùi tanh đến cẩu nghe còn phải lắc đầu.

Vệ Mạnh Hỉ cười, đây là thứ bổ sung các loại vitamin cùng canxi, cô cũng không khách sáo mà nhận hết, nếu còn thừa thì dùng để bổ sung dinh dưỡng cho bọn nhỏ.

Khu túp lều hoàn cảnh thật sự kém, nếu nấu ăn thì không thể nấu nơi này, tòa nhà nhỏ màu đỏ đã bỏ trống vô cùng sạch sẽ, rộng rãi và thuận tiện, mọi thứ vật dụng bếp đều có hết. Vệ Mạnh Hỉ nhờ Tiểu Dương tìm vài người chuyển tất cả dụng cụ cô cần đi đến căn nhà nhỏ.

Bọn họ vừa mới dọn đồ đạc qua, còn chưa kịp nổi lửa thì điện thoại từ tỉnh gọi đến, nói tối qua ông Trai Đằng Tân Nhất ăn đồ ăn bị đau bụng một ngày, cả người bị mất nước và đưa đi bệnh viện….. Hôm nay vậy là đến không được, đành phải chờ ngày mai.

Vệ Mạnh HỈ nhìn một đống nguyên liệu nấu ăn, đau lòng muốn chết!

Ông người Nhật Bản này thật là, sớm không đau lại đúng thời điểm này, ngày mai phải cho ông ấy ăn nguyên liệu mới mẻ thì phải đi một chuyến đến thành phố nữa hả? Khó trách Trương Kính Tùng vẫn luôn nhắc nhở ông Trai Đằng dạ dày không tốt, cần phải đồ tươi mới, hợp vệ sinh, đại đầu bếp cơ quan tỉnh ủy có thể không vệ sinh sao? Nhưng cuối cùng vẫn có vấn đề.

Vệ Mạnh Hỉ lập tức có tinh thần đề cao cảnh giác.

May mắn là con gà sống nên có thể dùng bắp viên cho nó ăn nuôi ở trong viện được, nhưng thịt thì không dễ xử lý, thôi cứ ướp đi. Ngày mai biết đâu ông Trai Đằng không ăn, nếu không xử lý tốt, lại không có tủ lạnh, để qua đêm nhất định sẽ bốc mùi.

Vệ Mạnh Hỉ lục loại trong nhà một vòng, tìm được một chút còn thừa lại bột mì, vừa lúc cũng có trứng gà. Vậy quyết định tẩm bột chiên giòn đi, đến lúc đó ông ấy không thích ăn thì cho bọn nhỏ ăn.

Kẹo sữa ước chừng một cân, bọn nhỏ mỗi người phân được ba viên, dư lại thì cất để dành ăn từ từ, Vệ Mạnh Hỉ sợ cho bọn nó nhiều quá rồi không nỡ ăn, buổi tối lại lén lút lấy ra ăn, đem hàm răng bị mấy con sâu đục lỗ. Một cây răng đối với con người rất quan trọng, về sau có tiền hay không có tiền, mặc kệ xấu hay đẹp, người không có răng thì làm sao có thể cơm ngon rượu say được?

Nếu không có mỹ thực thì nhân sinh này có ý nghĩa gì nữa?

“Mẹ, kẹo sữa thơm quá!”

“Thơm cỡ nào?” Vệ Mạnh Hỉ đem thịt ba chỉ cắt thành từng miếng cỡ ngón tay.

“Thơm hơn cứt chó nha!”

Vệ Mạnh Hỉ cười to, “Con có ăn qua cứt chó chưa?” không biết nó so sánh kiểu gì nữa.

“Con ăn qua rồi….. Là anh Thiết Trụ cho con ăn”.

Tay Vệ Mạnh HỈ đang đánh trứng gà thì dừng lại, “Là Thiết Trụ nhà bác ba sao?”

Hóa ra nhóc con kia không chỉ muốn tiểu trong miệng Nhị Đản, lừa Nhị Đản xuống nước chết đuối, còn lừa Vệ Đông ăn cứt chó. Lúc cô mới gả tới, Vệ Đông chỉ mới hai tuổi, nói năng vẫn còn bập bẹ chưa nhanh nhẹn, thấy anh Thiết Trụ trong tay có đường nên tự nhiên giống như trùng theo đuôi, Thiết Trụ quả thật là đứa nhỏ hư đốn, lừa nó nói cứt chó trên mặt đất là đường.

Tất cả đứa trẻ ở đó nhìn đứa nhỏ hai tuổi ăn cứt chó, thậm chí còn không ít người lớn vây xem, không ai cản lại hết, lại càng không có ai đứng ra giáo huấn Thiết Trụ. Ngay cả người làm mẹ như cô mãi đến hai năm sau mới vô tình biết… Một nhà lớn bé ở Thái Hoa Câu không một người nào tốt, toàn lũ khốn nạn.

Vệ Mạnh Hỉ đôi mắt đỏ hoe, vừa tức vừa đau lòng, muốn mắng con trai không tiền đồ, nhưng lúc đó nó mới hai tuổi thì biết gì? Con nít thèm ăn đường là thiên tính a.

Lục Quảng Toàn nghe hết toàn bộ, anh thật không thể tin được, “Thật là Thiết Trụ của phòng thứ hai?” Kỳ thật anh cũng chỉ biết trong nhà có một đứa nhỏ như vậy, nhưng cũng không thèm để ý nó ở chỗ nào, đến từ đâu và trông như thế nào.