Chương 120: Mua Nguyên Liệu

“Nhật Bản, người Nhật Bản, cô yên tâm là một người Nhật Bản tốt, không phải tên tiểu quỷ”. Sợ cô phật lòng, ông giải thích chút về vị chuyên gia kia.

Nguyên lại vị chuyên gia tên gọi là Trai Đằng Tân Nhất, năm đó bị Thiên Hoàng ép buộc đến Long Quốc, sau khi chiến tranh thất bại địch bỏ lại ông rồi một mình bỏ chạy cho nên suốt bao năm ông căm sự hận xâm lược của chủ nghĩa quân phiệt. Hơn nữa cuộc sống ở Long Quốc rất tốt, đất nước rộng lớn, vật tư phong phú….

Ông tính cách cổ quái, yêu cầu này nọ nhiều nên tương đối khó hầu hạ.

Đại khái Vệ Mạnh Hỉ có thể đoán được, nếu Trai Đằng Tân Nhất không phải có ý đồ xấu thì cô có thể thử một lần, vạn nhất nếu có sai xót sai làm không được thì không thể trách cô được.

“Không trách, không trách, cô có thể giúp làm chúng tôi hết sức cao hứng, làm sao có thể quay qua trách cô được, đúng không Trương phó?”

Trương Kính Tùng thật ra có điểm không xác định, tiểu đồng chí này quá trẻ, thoạt nhìn da thịt cũng non mịn giống Tiểu Lục, Tiểu Lục còn có xem qua sách nước ngoài nên còn biết được, còn người nhà này của anh có biết gì về nước ngoài không?

“Tiểu Vệ cô xem có thể nói cho chúng tôi biết cô dự định nấu món gì ngon cho ngài chuyên gia không?” Đây bước đầu phán đoán, nếu cô nói mấy món như thịt kho tàu, gà cay gì đó thì quên đi.

Căn Hoa trí nhớ tốt, Vệ Hồng không nhớ nổi nhưng nó nhớ hết, “Chà bông, cá viên nhỏ, sashimi”.

Vệ Mạnh Hỉ gần như quên hết mà Căn Hoa lại hết không sót.

“Cá viên nhỏ tròn tròn giống bánh trôi, nhưng chà bông và sashimi là gì?”

Vệ Mạnh Hỉ kiên nhẫn giải thích nhưng có Lục Quảng Toàn ở đây, cô chỉ nói rằng mình từng nghe qua radio của em chồng. Radio thật sự là cái vạn năng, cái gì cũng có hết, cô có thể học được nhiều thứ từ nó.

Làm được là một chuyện nhưng vấn đề là nguyên liệu. Cô thầm tính toán một chút, nhím biển vàng, bào ngư, tôm mẫu đơn, cá tuyết, cá ngừ đại dương, cá hồi thì không cần suy nghĩ cũng biết vùng này là vùng núi, không có khả năng tìm ra. Nhưng loại cái khác khó làm ra mùi vị ngon, một người “khá khó tính” như Trai Đằng Tân Nhất không những không thích, còn cho rằng người dân Long Quốc đang bắt chước người khác.

Không thể cho người ta mượn cớ nói được, đặc biệt là người “tiểu quỷ tử”, khẩu khí này Vệ Mạnh Hỉ nhất định phải tranh.

“Mọi người có thể tìm giúp tôi một ít rong biển được không?”

Nói thật, mọi người là chưa từng nghe qua, bởi vì cách biển quá xa, đi ra biển còn xa hơn đi nước ngoài, nhưng Tiểu Dương vẫn đáp ứng: “Được, em dâu cùng anh nói tỉ mỉ một chút đồ vật kia có hình dạng thế nào” Nói đến đây liền thay đổi xưng hô.

Có Trương Kính Tùng phê duyệt, Tiểu Dương nhanh chóng gửi 30 đồng cho Vệ Mạnh Hỉ mua nguyên liệu làm thức ăn chiêu đãi Trai Đằng Tân Nhất, nếu thiếu sẽ đưa thêm.

Vệ Mạnh Hỉ nói lấy giá hàng hóa hiện tại, 30 đồng là đủ rồi. Càng đừng nói còn đưa thêm các loại phiếu gạo phiếu thịt, rượu trà đường… cái này chiêu đãi 30 người còn đủ.

“Em dâu cứ yên tâm làm, Trương phó chúng ta nói nếu ông Trai Đằng Tân Nhất ăn vui vẻ, mỏ than sẽ thưởng thêm cho em 30 đồng, thế nào?”

Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ vui như mở cờ, ngoài mặt khẳng định muốn nói vài câu khách sáo, cô làm quặng tẩu cũng là một phần tử của mỏ than, vì mỏ than mà cống hiến cũng là chuyện thường tình, mỏ than phát triển thì nhóm công nhân mới có công việc ổn định, xa hơn là nhóm quặng tẩu mới có thể tốt hơn…. Buổi nói chuyện này làm một người đang công tác văn thư ở văn phòng muốn rớt nước mắt.

Có giác ngộ, có tư tưởng, biết nhìn đại cục!

Vì để tiện lợi cho cô mua nguyên liệu, phía hậu cần còn cấp cho cô một chiếc ô tô nhỏ, Vệ Mạnh Hỉ muốn viết một danh sách nguyên liệu cần nhưng sợ bị Lục Quảng Toàn nắm đuôi, chỉ có thể đem thứ cần mua ghi tạc trong đầu. Thay một bộ quần áo sạch sẽ, ôm lên tiểu Ô Ô ngồi lên ô tô nhỏ xuất phát đi.

Bốn đứa lớn cũng muốn đi, nhưng Vệ Mạnh Hỉ sợ một mình không giữ nổi, còn phải làm chuyện chính sự nữa nha. Tiểu Ô Ô thì khác, tạm thời mang đi có thể trong phạm giữ trông coi được. “Ngoan ở nhà, không được nháo, trở về mẹ mua kẹo cho mấy đứa”.

“Oa woaa! Có kẹo ăn!”

“Mẹ con muốn ăn kẹo sữa!”

“Con cũng muốn!”

Vệ Mạnh Hỉ đáp ứng rồi nhắn nhủ Lục Quảng Toàn “Anh ở nhà trông chừng bọn nó, đừng cho bọn nhỏ leo trèo”. Cô phát hiện, đồ treo trên dây phơi là do anh giặt, hơn nữa một chút giặt cũng không qua loa, với việc này cô hết sức cao hứng, cho anh thêm hai phân điểm.

Tới chợ bán thức ăn quốc doanh, dù sao cũng có đầy đủ phiếu, gạo mì dầu ăn đều mua, tương muối dấm, hạt mè đều mua hết không thiếu một thứ. Dưa chuột, cà rốt chọn loại tươi mới nhất còn mang theo sương sớm, tuy không biết Trai Đằng Tân Nhất có ăn thịt heo và thịt gà hay không nhưng Vệ Mạnh Hỉ vẫn cắt năm cân thịt ba chỉ ngon nhất, còn mua thêm một con gà mái mập và hai cân trứng gà….Dù sao tiêu không hết tiền phải nộp trở lại, vạn nhất đến lúc đó người Nhật Bản kia ăn không hài lòng, thì người không thu được gì không phải cũng có cô sao?