Nghĩ tới đó, cô vỗ về cho con ngủ, lúc ra ngoài vừa vặn nhìn thấy Lục Quang Tuyền đang thu dọn bát đĩa mang vào, trong sân được dọn dẹp rất sạch sẽ, thậm chí còn ngăn nắp hơn cả khi cô ở một mình, ghế ra ghế, bàn ra bàn, cái nào cũng được lau sạch sẽ không tì vết.
“Rong biển này có cần ngâm nước không?” Anh nhìn vào mắt cô dịu dàng hỏi.
Ngụy Mộng Khê mặc kệ, anh ư cho rằng phái một gián điệp nhỏ có thể làm cho cô vui trở lại sao, cẩu nam nhân này, không đơn giản như vậy đâu.
“Em không trả lời, vậy anh đi ngâm nước?” Anh liếc nhìn sắc mặt cô cố ý hỏi.
“Anh dừng tay” Quả nhiên, Vệ Mạnh Hỉ không thể để anh làm hư đồ ăn được, cô nhanh tay đoạt lấy túi rong biển.
Những loại rong biển này rất sạch sẽ, không giống những loại sau này mua về cần phải rửa sạch, đều là dùng để nấu canh rong biển trứng, bọn nhỏ cho dù ăn sơn hào hải vị nhất cũng sẽ mê mệt. Cô chợt nhớ đến một món ăn vặt nổi tiếng ở đời sau.
Rong biển miếng!
Cô từng theo các cô gái trong nhà hàng đi ăn qua vài lần, thật sự rất ngon và thơm, ăn vào liền nghiện. Vấn đề là nó rất đắt, gần năm sáu đồng nhưng chỉ được vài miếng mỏng, ăn vào chưa cảm giác được hương vị liền hết. Hơn nữa bên ngoài bán món này để quá nhiều muối ăn và bột ngọt và đường, ăn nhiều dễ bị khô miệng và lưỡi.
Cô xem danh sách nguyên liệu, chẳng phải cũng là rong biển ăn được giống nhau sao, chính mình có thể thử làm xem, còn có thể khống chế việc phối hương liệu, đỡ phải nóng trong người.
Nói là làm liền, cô mấy ra mấy khối rong biển lớn, bẻ thành từng khối nhỏ, “Anh đi nhóm lửa đi, để lửa nhỏ thôi”.
Lục Quảng Toàn đi nhóm lửa, tuy rằng ngay từ đầu không có thuần thục nhưng sau khi quen lửa rồi bắt đầu điều chỉnh lửa nhỏ lại. Vệ Mạnh Hỉ cho rong biển đã bẻ rồi vào, sau đó cho một ít muối và đường vào, không bỏ thêm cái khác, chậm rãi rang lên.
Nếu có lò nướng thì sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng hiện tại là dùng nồi sắt lớn nên phải dùng tay đảo liên tục không thể dừng cho đến khi rong biển chuyển sang màu xanh đậm, miếng rong biển dính gia vị mới cho ra lò.
“Kế tiếp làm thế nào nữa?” Này, nói xem hôm nay cẩu nam nhân Lục Quảng Toàn này sao lại nói nhiều đến vậy nha.
“Xong rồi”.
“Mới đó đã xong rồi sao? Có thể ăn được không?” Anh bán tính bán nghi, cầm lấy một mảnh nhẹ nhàng cắn thử, cảm giác giòn giòn, mằm mặn nhưng rất thơm, trong miệng có mùi vị kỳ lại, giống như ăn bột ngọt.
May mắn là Vệ Mạnh Hỉ không biết suy nghĩ trong đầu anh, bằng không một miếng cũng không để cho anh ăn.
“Mẹ, đây là gì vậy?”
“Rong biển”.
“Rong biển là gì? là ăn sao?” Vệ Đông cầm lấy một miếng đưa cao lên đầu nhìn nhìn, “Oa thật thơm!”
Vệ Mạnh Hỉ: “………….” Con trai ngốc, ngon thì ăn đi, nói gì nhiều quá.
Cô quan sát đứa nhỏ này, thật sự là tiểu gia hỏa tính tình như con chó nhỏ, nhớ ăn không nhớ đánh, chuyện ăn cứt chó nói qua liền qua, căn bản không để trong lòng, cũng không trộm khóc một mình.
“Mẹ, con ăn được cái này---- ăn thật nhiều! Ăn một trăm chén còn được nữa!”
“Con cũng có thể ăn nhiều nga, nhiều hơn nó!”
Thứ này giống như có sức hấp dẫn chết người đối với bọn nhỏ, nó húp xì xụp, một hơi ăn sạch một đĩa lớn đến khi ợ ra mới thấy thỏa mãn, thấy vậy Vệ Mạnh Hỉ thu dọn lại.
Cơm tối mọi cũng không ăn được gì, mọi người chỉ uống một bát canh no cho đến khi đi ngủ. Lục Quảng Toàn cả ngày nay rất chu đáo, còn chủ động nhận nhiệm vụ tắm cho bọn nhỏ.
Xoong nồi là anh rửa, nhà là anh quét, Vệ Mạnh Hỉ chỉ phụ trách làm đồ ăn, trong bếp là một bãi chiến trường Vệ Mạnh HỈ cũng mặc kệ. Hôm nay cô chính là xem anh khó chịu, không có lý do.
Bọn nhỏ chìm vào giấc ngủ, cách vách đột nhiên trở nên náo nhiệt, Thịt Kho Tàu dựng lỗ tai lên nghe rồi “gâu gâu gâu” sủa, Vệ Mạnh Hỉ vóc người cao nên liếc mắt nhìn qua thấy có vài người đến nhà Lưu Quế Hoa.
Trong số đó có một người tóc hoa râm, hẳn là mẹ chồng của chị Quế Hoa, một thiếu nhiên gầy gầy là con trai lớn, còn cô gái mái tóc ngắn và mặc chiếc áo bông kia là em chồng của Lưu Quế Hoa.
Em chồng của Lưu Quế Hoa năm nay vừa tròn 18 tuổi, bằng tuổi với Lục Quảng Mai, người Thạch Lan ít có người nào làn da trắng nõn, dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt đen lấp lánh, chính là một nữ sinh cao trung non nớt.
Chỉ là náo nhiệt trong chốc lát, bóng đêm ngày càng dày đặc, phòng bên cạnh cũng trở nên yên tĩnh. Vệ Mạnh Hỉ về phòng nhưng vẫn trằn trọc không ngủ được, nhất định phải tìm cách phát tiết, chỉ có một cách là…..
“Này, anh lại đây ngủ đi” Lục Quảng Toàn ngủ ngoài cùng, Vệ Mạnh Hỉ ở bên trong, tiểu Ô Ô dính cô dựa hướng tường ngủ.
“Hửm?” Lục Quảng Toàn cũng không ngủ.
“Anh sít lại đây một chút mà ngủ, sợ tôi ăn thịt anh sao?”
Lục Quảng Toàn không thể tin được, đây là…. Dù sao anh cũng là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, chuyện nam nữ rất ít, lần cuối cùng là hai năm trước nhưng suýt chút nữa anh đã quên mất, bây giờ hình ảnh đọng lại trong đầu chính là hô hấp có điểm dồn dập.