Chương 112: Vị Trí Của Lục Quảng Toàn

Anh giấu diếm nội dung bức thư là sai, nhưng đọc ra thì không phải càng khiến người khác đau lòng hơn sao? Đặc biệt những nếu những lời này gần như chắc chắn là đúng.

Lúc đầu nói đến Liễu Nghênh Xuân anh thật sự không có ấn tượng gì, đến khi nhắc đến là vợ của Hứa Quân là bạn học thời sơ trung, anh biết cách làm người của người bạn này, là một người thành thật, tính cách nội liễm, không phải dạng người thích châm ngòi mối quan hệ người khác.

Càng biết được cách làm người của bạn học, anh càng sinh khí, trước kia mỗi lần về quê thăm nhà, trước mặt anh mặc dù mẹ anh có điểm bất mãn đối với vợ nhưng ít ra sẽ không đến nổi đánh mắng, càng sẽ không loại người đi vũ nhục nhân cách người khác. Nhưng ai có ngờ, anh không có nhà, mẹ anh cư nhiên thốt ra những lời thô tục khó nghe như vậy, quan trọng là những lời này anh nghe qua từ người thứ ba.

Đánh không được thì đòi giết, cho nên vợ sợ quá chạy trốn đến đây, này không phải quá ghê gớm đi.

Đồng thời đây cũng là lời chứng thức, vợ anh chưa hề nói dối.

Đến nổi tiền gửi về nhà mỗi tháng, cho vợ toàn quyền quyết định nên lâu ngày bà sinh ra bất mãn không bằng lòng và ngược đãi sáu mẹ con. Lúc đó anh gần như không kiềm chế được sự bàng hoàng và tức giận, phản ứng đầu tiên của anh là không thể cho vợ biết, khó khăn lắm mới tìm được đường sống từ chỗ chết nên anh không muốn nhắc lại.

Nhà quá nhỏ, cũng không có phòng tắm, rửa mặt đánh răng đều xử ngay cửa phòng bếp, lúc tắm rửa thì có thể xách nước vào phòng đóng cửa sổ lại rồi tùy tiện lau chùi, Lục Quảng Toàn lại thích sạch sẽ nên động tác có chút chậm rì rì.

Căn Bảo Vệ Động đã thương lượng xong, hai đứa nó bảo vệ mẹ từ trái sang phải, ngăn không cho người đàn ông tóc ướt này lên giường, phàm là anh di chuyển một bước, hai đứa nó thủ như gặp kẻ thù, “Con muốn ngủ với mẹ”.

Khóe miệng Lục Quảng Toàn giật giật, anh nhớ tới thời điểm hai người kết hôn, hai đứa còn chưa nói rành câu nào hoàn chỉnh, nhìn cứ ngây ngốc, đầu tóc khô vàng hoe, giống như hai chỉ gà con dinh dưỡng bất lương, anh nhìn một cái liền bẹp miệng muốn khóc, còn tranh thủ lúc không ai để ý ăn vụng đậu phộng trên giường.

Chớp mắt một cái đã trở thành đứa nhỏ biết ăn nói rành mạch.

“Phải đó, bọn con phải ngủ cùng mẹ của bọn con, ba cùng mẹ của ba ngủ đi nha”.

Lục Quảng Toàn chán nản, muốn dùng khí thế của đàn ông ra dọa bọn nó nhưng da mặt anh mỏng, có điểm trắng, dù bình thường anh không cười đi nữa cũng không đủ để dọa bọn nhỏ.

“Bởi vì ông không có mẹ sao?”

Lục Quảng Toàn: “………………..”

Vệ Mạnh Hỉ nghẹn cười, đáng!

Hai bên giằng co trong chốc lát, nhưng đứa nhỏ chung quy vẫn là đứa nhỏ, chưa gì đã bắt đầu ngáp liên mien, “Nói cho ông biết, ông không ngủ cùng mẹ được a”.

Sắc mặt Lục Quảng Toàn không tốt, “Tại sao?”

“Ngủ cùng một cái giường sẽ sinh em bé, không thể để mẹ sinh em bé”.

Hai người lớn lập tức trầm mặt, “Sao không sinh?” Là ai đã nói bậy bạ gì cho bọn nhỏ? Hay bọn nó sợ có em rồi sẽ tranh mất tình yêu của mẹ.

Vệ Đông thô giọng nói, cơ hồ có chút rống lên: “Nếu thật sự sinh thêm em bé, không phải em trai thì bà nội mới không phải sẽ đánh chết mẹ sao?” Nó chắc chắn mẹ sẽ sinh thêm một em gái chứ không phải em trai.

“Đến lúc đó con sẽ không có mẹ nữa” Vệ Hồng cũng nghẹn ngào nói.

Lục Quảng Toàn rơi vào im lặng….

Biết con trai che chở cho mình, Vệ Mạnh Hỉ trong lòng như uống mật, ánh mắt vẫn như cũ nhìn người đàn ông trước mặt: Nghe thấy gì chưa? Anh biết mẹ đã đối xử với tôi thế nào chưa.

Lục Quảng Toàn trầm tư một chút, sau đó bật đền lên, ngồi xổm xuống để ngang tầm mắt với Vệ Đông, nhẹ giọng hỏi: “Nói cho ba nghe về một chút sự tình ở quê được không?”

Vệ Đông “hừ” một tiếng quật cường, đừng tưởng rằng nó sẽ mắc mưu, đứa con trai nào cũng một lòng hướng về mẹ của chính mình, hiện tại nó nói bà nội mới nói bậy thì người đàn ông này không phải sẽ đi kể lại với mẹ ruột của ông ấy sao? Nó là như vậy á, ai nói mẹ nó cái gì thì nó đều kể lại cho mẹ nghe hết.

“Ba sẽ không nói lại cho bà nội nghe, con cùng ta nói, xem như kể chuyện xưa, được không?” Anh duỗi nắm đấm tay ra nhẹ nhàng lắc lắc trước mặt Vệ Đông.

Vệ Đông thích loại giao tiếp giữa “đàn ông” với nhau kiểu này nên nó vươn nắm đấm nhỏ ra chạm vào nắm đấm lớn của Lục Quảng Toàn, “Đây là chính là ông nói, nếu ông dám mật báo chính là phản đồ, về sau sẽ dùng nắm đấm này đấm chết ông”.

Vệ Mạnh Hỉ ho nhẹ một tiếng, này này thằng này nói chuyện đàng hoàng, không được nói chết chốc ở đây được không?

Vệ Đông đã bắt đầu, bốn đứa nhỏ chụm đầu lại, mấy cái miệng liêng thiêng nói, một đứa thì nói bà nội mắng mẹ, không cho ăn cơm, một đứa nói bà nội còn đánh mẹ, đứa khác lại nói không cho dẫn em gái đi xem bệnh, đứa cuối cùng chốt lại không chỉ bà nội, ông nội cũng hư giống vậy, bác ba trai và bác ba gái cũng xấu xa…. Lời nói của trẻ con không có logic, nghĩ cái gì liền nói cái đó.