Chương 111: Nội Dung Lá Thư 2

Nghĩ tới cảnh tượng bảy người cùng sống trong một căn nhà nhỏ với rất nhiều sách, Vệ Mạnh Hỉ rất đau đâu. Ban đầu bọn nhỏ bày xích với “kẻ xâm lấn” này, nhưng thấy nhiều sách như thế này dù không biết là cái gì nhưng cảm thấy hẳn là kho báu.

“Anh đi cửa hàng bán thức ăn mua ít thịt, Cung sư phó và Tiểu Lưu hôm nay vất vả, giữ họ ở lại ăn bữa cơm”.

Tiếp nhận ba đồng tiền từ vợ, Lục Quảng Toàn đi ra tới cửa liền nhớ đến gì đó, quay lại ôm tiểu Ô Ô đi cùng, vợ bận bịu dưới bếp làm cơm, tiểu nha đầu này như tiểu trùng theo đuôi nháo muốn mẹ ôm mới chịu.

Vệ Mạnh Hỉ nhân cơ hội đem phong thư ra đọc, lướt nhanh như gió liền hiểu ra được vấn đề.

Tên cẩu nam nhân này! Liễu Nghênh Xuân đúng là có nói những lời kia, nhưng vấn đề càng được đề cập nhiều nhất chính là hai vợ chồng già ông bà Lục. Ngày đó mẹ con cô dựng hiện trường giả rồi trốn đi, hai vợ chồng già đến căn phòng gia súc kia kêu la um sùm, nói lời cay độc, nằng nặc đòi phải cho cô một trận mới nữa kìa.

Ai biết la hét gần một giờ đồng hồ vẫn chưa thấy cô bò ra ngoài để chịu chết, bà Lục có điểm nóng nảy, không màng người trong thôn ngăn cản, kêu người phá cửa xông vào, nhưng bên trong làm gì có người nào? Hai vợ chồng già tức suýt chết, còn nói nếu bắt được Vệ Mạnh Hỉ sẽ đánh cô đến chết, bẻ mấy cây răng của cô, dám trộm tiền ra ngoài ăn uống, đi khám bệnh cho bồi tiền hóa, đúng là tìm chết mà!

Còn có chuyện mẹ chồng đi chặn cửa cãi lộn với con dâu, thì ra nguyên lai là cái tang môn tinh này lén lút lấy danh nghĩa của bà đi đòi lại trứng gà rồi mẹ con lén lút ăn sạch!

Cái tang môn tinh này thật quá đáng, đại nghịch bất đạo!

Kế tiếp chính là chuyện bắt giữ Vệ Mạnh Hỉ, mọi người cho rằng cô mang theo đứa nhỏ trốn về nhà mẹ đẻ. Quê quán nhà mẹ đẻ trước kia ở trấn Triều Dương, sau đó đổi thành công xã Nhân Dân. Cha kế của cô là công tác ở huyện thành cho nên cả gia đình đều dọn đến huyện Hồng Tinh.

Chờ người nhà họ Lục đến huyện thành hỏi thăm tin tức thì không có một Vệ Mạnh Hỉ nào, đến một cái rắm cũng không đụng vào được.

Mẹ cô và cha kế cũng nói là cô không có trở về nhưng nhà họ Lục không tin, cho rằng nhất định nhà mẹ đẻ giúp cô trốn đâu đó, muốn cho dù đào ba thước đất cũng tìm ra người đàn bà phá của này!

Cha kế cũng không phải dạng vừa phải gì, hai bên bắt đầu đánh nhau, nháo đến đồn công an, kiện nhà họ Lục tư sấm dân trạch (tự ý xông vào nhà dân) còn đánh người, thế là không phân biệt nam nữ, bọn họ bị giam giữ hai ngày.

Đến ngày được thả ra, chuyện thứ nhất họ vẫn làm là tiếp tục đi tìm Vệ Mạnh Hỉ, cho dù họ lật tung huyện Hồng Tinh hay về nhà chồng trước của Vệ Mạnh Hỉ cũng không tìm thấy.

Lúc này Vương Tú Phân mới chợt tỉnh táo lại, nghĩ có lẽ nào Vệ Mạnh Hỉ chạy đến mỏ than? Suy đoán này hoàn toàn đem bà Lục tức giận đến sùi bọt mép, tay chân run lẩy bẩy, đôi mắt già nua chỉ còn tròng trắng. Đưa đến bệnh viện nói là bị trúng gió, trị không được sau đó chuyển đến bệnh viện thành phố, cấp cứu suốt hai ngày hai đêm mới giữ được cái mạng già, nhưng nửa người bị xiêu vẹo. Một tháng xuất hiện thấy không còn được như trước.

Càng quá đáng là, nghe nói bà Lục tỉnh dậy chuyện thứ nhất làm không phải là uống thuốc hay chích thuốc mà chửi má nó, thề muốn đuổi tới tận mỏ than để áp tải Vệ Mạnh Hỉ về, phải ly hôn.

À không. Là bỏ vợ!

Bà cảm thấy việc con trai chủ động đề nghị ly hôn không phải gọi là ly hôn, mà gọi là bỏ vợ.

Liễu Nghênh Xuân miêu tả hết sức sinh động, còn dùng dấu ngoặc kép trích dẫn nguyên văn, khó trách tên cẩu nam nhân kia nhìn vào liền nhăn mặt, còn cố ý dấu giếm không nói cho cô, đây là khi dễ cô không biết chữ?

Mẹ của anh muốn đuổi giết tôi, còn gọi tôi là hồ ly tinh, tang môn tinh, sinh bồi tiền hóa, đuổi mẹ con tôi ra khỏ nhà, có bản lĩnh anh đọc ra thử xem!

Nghĩ đến là khó nuốt trôi cục tức này, Vệ Mạnh Hỉ cố nén ngụm lửa giận sắp trào ra khỏi cổ họng, làm món đậu hủ Ma Bà cay cay, đến mức người ta trực tiếp thở ra khói, còn món khoai tây ti thì chua ê răng, ăn đi ăn đi, ăn vào cũng không chết được anh tên cẩu nam nhân với nhà bọn họ.

Đáng tiếc đang ngồi đều là người tỉnh Thạch Lan, không cay không vui, càng cay càng thơm, đừng nhìn Lục Quảng Toàn mỗi bữa ăn đơn giản chỉ là bánh bột ngô, nhưng ăn cay giỏi không kém, thậm chí còn dùng nước canh đậu hủ Ma Bà trộn cơm ăn.

Vệ Mạnh Hỉ nhìn anh càng ăn càng ngon đến mức cảm thấy người vợ này không biết được sở thích ăn cay của anh quả là một thất sách.

Tiễn khách đi, lửa giận lúc nảy của Vệ Mạnh Hỉ rốt cuộc không kìm lại được, “Anh đem chén rửa sạch, chùi nồi, coi bọn nhỏ đánh răng rửa mặt đi”. Đừng hỏi nữa, đây là cách trừng trị cẩu nam nhân này.

Lục Quảng Toàn cũng không nghi ngờ gì, vẫn làm theo lời cô nhưng anh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vợ đây là sinh khí sao? Hơn nữa còn là vì anh là sinh khí.

Xét anh là một người đàn ông cẩn thận, nhớ lại việc hôm nay mình đã làm, giống như không nói hay làm gì quá đáng để khiến vợ giận….. Trừ bỏ, lá thư kia.