Nhưng chính kiểu miêu tả lộn xộn này khiến lông mày của Lục Quảng Toàn càng nhíu chặt, điều này không chỉ một lần chứng minh tình cảnh bọn họ ở nhà, còn đem những chuyện ngược đãi xé mở trước mặt anh.
Một lần nữa anh rơi vào khoảng lặng….
Trong cuộc hôn nhân này anh thật sự có lỗi với vợ quá quá nhiều.
Anh như vậy, bọn nhỏ mới thả lỏng cảnh giác, thậm chí cảm thấy anh cùng bọn nó giờ như chung một đội: “Ba, ba đừng khóc, bọn con không thích bà nội, sau này sẽ không về quê nữa a”.
Căn Hoa còn tri kỷ lấy khăn tay nhỏ của mình ra đưa cho ba, ba cứ khóc đi, bọn nó sẽ không cười ba đâu.
Vì lý do này, Vệ Đông Căn Bảo quyết định cho anh vị trí ở cuối giường của mẹ, dù sao cũng không nằm cùng một cái gối nên không tính là ngủ chung, như vậy sẽ không sợ thêm em gái nữa.
Đêm nay, Vệ Mạnh Hỉ cười mãn nguyện, còn Lục Quảng Toàn thì trằn trọc cả đêm. Bốn đứa nhỏ thì có giường riêng của mình nhưng thói quen ngủ không tốt, đứa thì đánh rắm, đứa thì nghiến răng, đá chăn.
Hai đứa con gái thì ngủ giường dưới, không có gối đầu nên dùng quần áo xếp lên làm gối ngủ, chăn cũng là của người lớn may nhỏ lại. Con trai thì ngủ giường trên, chăn đệm tứ tung, cũng không có gối đầu…. Tuy rằng nói giường đôi nhưng nhóm tiểu gia hỏa vẫn còn nhỏ, Vệ Mạnh Hỉ không dám làm cao quá, sợ bò lên xuống nguy hiểm.
Nương nhờ ánh sáng của mặt trăng, anh có thể thấy được bày trí trong phòng, tuy rằng diện tích nhỏ hẹp nhưng đồ vật được bày biện chỉnh tề sạch sẽ, sờ soạng trên đầu giường, một chút bụi cũng không có. Những loại bụi mịn du đãng trong không khí ở mỏ than này cơ hồ không có bám vào.
Cô đối với đứa nhỏ rất tốt, nuôi bọn nhỏ ra hình ra dáng, còn đem nhà cửa lo liệu đâu ra đấy, không cần người khác nói thế nào, anh có thể thấy được cô là một người vợ tốt.
Ngày hôm sau, Vệ Mạnh Hỉ còn ngủ, Lưu Quế Hoa ở cách vách kêu thì bỗng nhiên nhớ ra, mấy hôm trước có hẹn nếu trời mưa thì vào núi nhặt nấm.
Nấm trong núi không phải tùy tiện mà có, phải xem mùa và thời tiết, nếu ban đêm có mưa thì nấm mới mọc ra dày đặc, phải đi sớm mới, nếu đợi mặt trời mọc đến mông thì đã bị người ta nhặt hết.
Ngoài trời còn tối, Vệ Mạnh Hỉ mặc thêm áo mưa, đội mũ rơm phủ giấy dầu, cõng cái sọt trên đi hướng lên núi.
Dọc đường đi Lưu Quê Hoa ngượng ngùng nói, “Xin lỗi em, sớm như thế đã đánh thức em rồi”.
“Không có gì, bình thường em cũng thức khoảng giờ này đấy thôi” Việc buôn bán không có gì đặc biệt, bằng không có thể cô thức lúc nửa đêm.
Lưu Quế Hoa: “Tiểu Lục nhà em khó khăn lắm mới trở về, không bằng ngủ thêm một lát?” Tối qua cô thấy đèn sáng đến nửa đêm, người trẻ tuổi chính là tốt thật đấy, đừng nhìn tướng tá gầy gò nhưng thể lực không thể đùa được, còn tốt hơn cả lão chồng nhà cô đấy.
Nguyên lai là bị hiểu lầm, Vệ Mạnh Hỉ chỉ cười, bèn nói sang chuyện khác, hỏi mẹ chồng và cô em chồng nhà Lưu Quế Hoa đến chưa.
“Dự báo đêm qua mưa nên xe buýt trì hoãn thời gian xuất phát, muộn nhất hôm nay chắc sẽ đến” Từ tỉnh Lị đi thẳng đến mỏ than không xa, nhưng đường sá đầy ổ gà, trời lại mưa, tầm nhìn không tốt nên đi lại khó khăn, nếu gặp sạt lở phải dừng hoạt động là chuyện bình thường.
Vệ Mạnh Hỉ an ủi cô vài câu, hiện tại bọn họ đã lên đến núi. Đi hái nấm không thể đi theo đường núi, chỗ kia chính là đều nhặt đồ dư lại của người khác, phải một mình đào từ gốc thông, bụi gai dại, có những cây nấm nhỏ vừa mới đào lên chỉ to bằng đầu ngón tay em bé, trên đầu phủ đầy lá, phải dùng nhãn lực tinh vi mới phát hiện được.
Ánh mắt Vệ Mạnh Hỉ tốt nên hái đúng chỗ, chỉ trong thời gian ngắn đã hái được hơn nửa giỏ, lúc này mặt trời đã ló dạng, núi non bị mây mù bao phủ giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Nghe nói trong núi từng có cáo và hồ ly xuất hiện nên hai người luôn đi cùng nhau không tách ra, vừa hái vừa cùng nhau trò chuyện, chủ yếu nói về chuyện gần đây của mỏ than.
“Từ ngày xé mặt vạch trần nhau ngày đó, Lý Mạc Lỵ có đến nhà em mấy lần đúng không?”
Vệ Mạnh Hỉ gật đầu, nhưng cô không muốn chuyện về Lý Mạc Lỵ, một phần vì cô không đủ rộng lượng để làm bạn với người đã giết Lục Quảng Toàn ở đời trước, mặt khác là vì cách đối xử của cô đối với Căn Hoa Vệ Hồng. Cô đã tìm đến cửa cô ta để nói chuyện rồi, nhưng Lý Mạc Lỵ chính là nghe không hiểu tiếng người.
Cô ta có đến khu túp lều vài lần nhưng đã bị Vệ Mạnh Hỉ đuổi đi, sau đó ngay cả Lý quặng trưởng cũng tự mình đến hai lần, Vệ Mạnh Hỉ khong biết ông ta đến để xin lỗi hay làm cái gì, dù sao người chịu thiệt thòi nhiều nhất là Lục Quảng Toàn, cô không có lập trường cũng như quyền quyết định tha thứ gì cho ông.