Chương 7: Bày sạp 1

Ngày hôm sau, bốn giờ Trịnh Bình đã ra khỏi giường, sau đó rón rén lu bu ở trong phòng bếp, sáng sớm bà phải đi ra ngoài bày sạp bán điểm tâm cho nên phải dậy sớm một chút để chuẩn bị. Động tác của bà vô cùng nhẹ nhàng, sợ sẽ ảnh hưởng đến Hứa Cẩm Vi đang ngủ say.

Đổi thành Hứa Cẩm Vi lúc trước, tất nhiên là không cảm giác chút nào, ngủ một giấc đến sáu bảy giờ, nhưng bây giờ Hứa Cẩm Vi đã nhanh chóng nghe thấy động tĩnh trong phòng, hơn nữa đã tỉnh lại.

"Mẹ, con giúp mẹ nhé?" Hứa Cẩm Vi vén chăn lên, thoải mái co duỗi thân thể một chút, tinh thần sảng khoái đi vào cái phòng bếp đơn sơ dùng tấm vách ngăn ra kia. Tối ngày hôm qua lúc cô đi ngủ đã dùng dị năng điều dưỡng thân thể, bây giờ cảm giác rất khỏe mạnh, dị năng hệ thủy tương đối dễ dùng, đến huyết dịch trong cơ thể cũng có thể lọc một lần. Mặc dù không đến mức lọc hết tất cả mầm bệnh trong cơ thể nguyên chủ ngay lập tức nhưng theo thời gian ắt sẽ loại bỏ hoàn toàn.

Thì ra sở dĩ Hứa Cẩm Vi lại mập như vậy đều là bởi vì khi còn bé uống đủ loại thuốc dẫn đến rối loạn hooc-môn bài tiết, sau khi cô điều chỉnh, hẳn là sẽ nhanh chóng gầy đi.

Hơn nữa tỉnh dậy, cô còn nhận được trí nhớ nguyên chủ để lại, điều này hiển nhiên có thể giúp đỡ cô thích ứng với cuộc sống ở niên đại này tốt hơn.

"Niếp Niếp, sao con tỉnh rồi? Không cần con giúp đâu, con ngủ tiếp đi, một mình mẹ làm là được." Trịnh Bình giơ tay lên xoa xoa mồ hôi trên trán, vội vàng đuổi con gái đi ra ngoài, rất sợ cô bị đồ trong bếp dính vào người.

Chỉ thấy trong phòng bếp không lớn, đủ mọi thứ đồ chất đống đầy đất, gần như là không có chỗ để chân, Trịnh Bình đang ngồi ở trên một băng ghế nhỏ, cạo vỏ khoai lang trong chậu gốm, trên hai bếp lò đặt sát tường là hai cái nồi sắt lớn, trong nồi đang nấu cháo.

"Mẹ, con không buồn ngủ, để con giúp mẹ!" Hứa Cẩm Vi kiên quyết không chịu đi ra ngoài, cũng đi lấy một băng ghế nhỏ tới, ngồi ở cửa giúp Trịnh Bình gọt vỏ khoai lang.

Trịnh Bình khuyên mấy lần đều vô dụng, chỉ đành phải để mặc cô.

Có Hứa Cẩm Vi giúp đỡ, hiệu suất của Trịnh Bình tăng lên rất nhiều, bà cắt khoai lang đỏ được gọt sạch vỏ thành từng khối, bỏ vào trong nồi cháo hầm tiếp, mùi cháo khoai lang nhanh chóng bốc lên, Hứa Cẩm Vi rất không có tiền đồ mà nuốt nước miếng một cái.

Trịnh Bình thấy vậy thì cười, "Niếp Niếp, có phải con đói hay không? Cháo cải xanh cũng chín rồi này, mẹ múc cho con một chén ăn trước."

Trừ cháo khoai lang đỏ vị ngọt ra, Trịnh Bình còn chuẩn bị cháo cải xanh vị mặn nữa, mùi vị cháo cải xanh tương đối nhạt, nhưng Trịnh Bình dùng nước hầm xương để nấu nên khiến cho mùi vị của nồi cháo cải xanh bình thường này tăng vọt lên.

Hứa Cẩm Vi ăn ngấu nghiến hết một tô, lập tức ngẩng đầu lên dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Trịnh Bình, thở dài nói: "Thật sự là quá mỹ vị!" So với người siêu năng hô mưa gọi gió ở thời kỳ Mạt thế, cô lại cảm thấy người có thể đem nguyên liệu bình thường làm thành món ngon vật lạ như Trịnh Bình mới làm người ta thán phục.

Gạo bởi vì hầm một thời gian lâu mà trở nên vừa mềm lại dẻo, hơn nữa mùi hương ngọt ngào của nước hầm xương khiến cho người ta muốn ngừng cũng không được, Hứa Cẩm Vi ăn xong một chén lại muốn thêm chén nữa, vào lúc ăn đến chén thứ ba mới bị Trịnh Bình dở khóc dở cười ngăn lại, rất sợ cô bị đầy bụng.

Khoảng sáu giờ, cháo khoai lang đỏ rốt cuộc cũng được nấu xong, Trịnh Bình liền dời nồi, chén bát và lò than đá đến ngoài cửa.

"Mẹ, để con giúp mẹ!" Hứa Cẩm Vi lập tức tiến lên giúp bà.

"Không cần không cần, mẹ có thể làm được." Trịnh Bình nào chịu để con gái bảo bối của mình động vào, liền vội vàng tới cản.

Nhưng Hứa Cẩm Vi căn bản không nghe lời bà, tiếp tục giúp bà, mặc dù bây giờ cô chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, nhưng sau khi thân thể được dị năng điều chỉnh thì tố chất thân thể của cô cũng được nâng cao, làm việc tay chân rất là lưu loát, hoàn toàn không có dáng vẻ yếu ớt không có sức giống như trước, Trịnh Bình thấy thế thì trong lòng liền thổn thức, cảm động.