Chương 6: Tra nam 3

Cô cảm nhận được một cỗ năng lượng bàng bạc bên trong cơ thể, khóe miệng không khỏi tràn ra một nụ cười, có dị năng rồi, cô rốt cuộc hoàn toàn có thể yên lòng.

Ở mạt thế sơ kỳ, dị năng hệ thủy sơ kỳ không sức chiến đấu gì, cơ bản là cô dùng để di chuyển hồ chứa nước, mỗi ngày đều phải xả rất nhiều nước để đổi lấy thức ăn, lúc phân tinh hạch vĩnh viễn không có phần của cô, nhưng mà dị năng của cô vẫn ổn định tăng lên. Mặc dù tốc độ tăng lên so với sử dụng tinh hạch thì chậm hơn rất nhiều nhưng đối với có dị năng thì sẽ dễ muốn gì được nấy hơn, đến hậu kỳ, những người dựa vào tinh hạch thăng cấp kia có sức chiến đấu căn bản kém hơn cô!

Về sau cô trở thành người có dị năng hệ thủy chín cấp duy nhất, thứ có thể thao túng không chỉ là nước mà là tất cả chất lỏng, thậm chí là huyết dịch bên trong cơ thể, chỉ cần cô muốn là có thể khiến cho bất kỳ người nào nổ tung thân thể mà chết. Nhưng chính bởi vì thực lực của cô quá mạnh mẽ mà dẫn tới cán bộ căn cứ kiêng kỵ, bày cạm bẫy, nhốt cô vào sở nghiên cứu dưới lòng đất, trời xui đất khiến thế nào mà để cho cô còn sống, hơn nữa đi tới thế giới này.

Nhưng mà những thứ này đều không có liên quan đến cô hiện tại, cô đi tới thế giới mới, có cuộc sống mới.

Tất cả đều bắt đầu lại.

Hứa Cẩm Vi thu hồi suy nghĩ, xoay người trở lại trước bàn ngồi xuống, Trịnh Bình đã múc cho cô một chén canh gà, "Vi Vi, con mới khỏi bệnh, uống nhiều canh gà một chút, bồi bổ thân thể."

Nói xong liền gắp cho cô một cái đùi gà, mà cái đùi gà còn lại dĩ nhiên là rơi vào trong chén Hứa Quân. Nồi canh gà này hẳn là Trịnh Bình đã hầm rất lâu, thịt gà mềm nhừ thấm đẫm hương vị, ăn vào miệng chỉ cảm thấy tràn đầy mùi thơm. Canh gà thơm ngon, hạt gạo bóng mẩy, nở bung như những đóa hoa, Hứa Cẩm Vi cảm thấy mình có thể ăn một hơi bảy tám chén.

Trịnh Bình chỉ làm hai món ăn một món canh cho bữa tối, cà chua xào trứng, đậu hũ tứ xuyên và canh gà hầm, mặc dù đều là món ăn rất thông thường nhưng là sắc mùi đều đủ, Hứa Cẩm Vi ăn đến mức không ngẩng đầu lên.

Trịnh Bình thấy hôm nay khẩu vị của con gái khá tốt nên tự nhiên rất vui mừng, gắp đồ ăn cho cô hết lần này đến lần khác.

"Mẹ, còn có thể ăn thêm chén cơm nữa không ạ?" Ăn xong một chén, Hứa Cẩm Vi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi.

"Con bị bệnh hai ngày, đều không thế ăn cái gì, tốt nhất vẫn không nên ăn quá nhiều ngay lập tức được, sẽ không thoải mái, hay là uống nhiều canh gà nhé?" Trịnh Bình lo lắng cho thân thể của con gái nên không dám để cho cô ăn quá nhiều, không cho cô ăn thêm cơm.

"Dạ." Hứa Cẩm Vi biết Trịnh Bình là muốn tốt cho mình, cho nên ngoan ngoãn cúi đầu uống cháo gà, dù sao tương lai còn dài mà.

Hứa Cẩm Vi cảm thấy mình hẳn nên cảm ơn quyển tiểu thuyết này, cho cô một người mẹ vừa dịu dàng vừa nấu ăn ngon, còn người cha cặn bã, nếu như cô đã tới đây thì sẽ không cho ông ta và vợ trước cùng con trai ông ta tới đây ăn hiếp mẹ con các cô.

"Nếu khỏi bệnh rồi, ngày mai cứ để cho Vi Vi đến trường học đi, đừng chậm trễ việc học tập." Ăn cơm xong, Hứa Quân nói với Trịnh Bình.

"Nhưng mà..." Trịnh Bình còn có chút không nỡ, muốn cho con gái ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày.

Hứa Quân cắt đứt lời bà, "Không nhưng nhị gì nữa, lớp chín là thời kỳ mấu chốt, không chậm trễ được."

"Vậy cũng được." Trịnh Bình chỉ đành phải đồng ý, nhìn chồng lại mặc áo khoác vào, không khỏi hỏi, "Anh lại muốn đi ra ngoài?"

"Ừ." Hứa Quân hàm hồ đáp một tiếng, "Trường học có chút việc, tối nay anh không trở lại." Sau đó liền đeo khăn quàng, ra cửa, Trịnh Bình chỉ có thể nhìn bóng lưng ông ta, đóng cửa lại, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Hứa Cẩm Vi lạnh lùng nhìn, trong lòng lại nói thầm:

Sợ là không phải trường học có chuyện mà là vợ trước của ông ta có chuyện thì đúng hơn?