Chương 8: Bày sạp 2

Hứa Cẩm Vi giúp Trịnh Bình dọn tất cả đồ vật tới cửa, lại đứng qua, giúp bà xoa bên trái người. Cô sớm đã phát hiện, lúc Trịnh Bình dọn đồ, tay trái tựa hồ có vẻ không làm được gì, thân thể cũng có chút xiêu vẹo —— cô biết đó là nguyên nhân gì.

Lúc Hứa Cẩm Vi sáu tuổi, Trịnh Bình bởi vì một trận tai nạn xe cộ bất ngờ, vốn là chuyện không lớn không nhỏ, nhưng cơ thể Trịnh Bình rất yếu, sau khi bị đụng một cái thì phản ứng cũng rất là mãnh liệt, ở nhà chịu đựng mấy ngày thì vẫn phải đi bệnh viện, không ngờ lại khám ra bệnh ung thư vú, cũng không biết đó là phúc trong họa hay là họa không đến một lần.

Sau khi Trịnh Bình phẫu thuật cắt bỏ ngực trái để lại vết thương dữ tợn đáng sợ. Từ đó Hứa Quân liền không cùng Trịnh Bình chung phòng, người nhà họ Hứa lại chê bà liên lụy Hứa Quân, mỗi lần thấy bà đều phải châm chọc mấy câu. Trịnh Bình vì thế mà rơi không ít nước mắt, nhưng mà người duy nhất có thể làm cho bà có thể ngẩng đầu lên ở nhà họ Hứa—— Hứa Quân - chồng bà—— lại không bảo vệ bà mà ngược lại vào lúc Trịnh Bình dưỡng bệnh lại có liên lạc với vợ cũ.

Mỗi lần gặp mặt người nhà họ Hứa, trong miệng bọn họ không khen lấy một câu mà luôn mắng bà ham ăn lười làm, là người chỉ biết nằm đó hút máu Hứa Quân. Thân thể không lành lặn cùng với người nhà chồng nói những lời ác ngôn khiến cho Trịnh Bình vô cùng sa sút, về sau vẫn là chị em gái của bà không nhìn nổi nữa, đến cửa khuyên bà làm ăn, nói cho cùng, vẫn là thực lực kinh tế quyết định địa vị gia đình, chỉ cần có tiền thì còn để ý lời nói của những người nhà họ Hứa?

Bây giờ chính sách dần dần cởi mở, có người gan hơn chút đều bắt đầu bày sạp làm ăn. Trước kia cô bạn này của Trịnh Bình là cùng bà làm việc ở căn tin của xưởng, từ bắt đầu bày sạp làm ăn, không tới một năm đã đổi nhà mới, Trịnh Bình cũng không phải là chưa từng động lòng, chẳng qua là Hứa Quân không ủng hộ bà nên bà cũng dằn xuống.

Chẳng qua là tượng đất cũng có ba phần tức giận, hàng năm ngậm bồ hòn làm ngọt, cho dù bản thân bà chịu được nhưng bà cũng không muốn để con cũng bị xem thường cùng. Có quyết tâm này, hơn nữa có sự ủng hộ của chị em, lần này Trịnh Bình hạ quyết tâm muốn làm ăn, cũng quyết định muốn mua một chiếc xe ba bánh.

Loại xe ba bánh này có tên đầy đủ là "Xe đạp ba bánh chở hàng", dùng để vận chuyển bày sạp làm ăn, nếu không thì nhiều đồ cần bày sạp như vậy không có cách nào vận chuyển.

Nhưng mà thập niên 80, xe ba bánh như vậy là hàng hiếm, mua một chiếc cầu hơn hai trăm đồng, hơn nữa còn phải làm bảng số, thủ tục vô cùng rườm rà, cho dù là xe xài rồi thì cũng phải hơn mấy chục, cộng thêm đủ loại chi phí tinh tinh khác, cũng phải chạy mất một trăm đồng. Phải biết một tháng tiền lương của Hứa Quân chỉ hơn bốn mươi đồng, muốn mua một chiếc xe ba bánh dễ như vậy sao? Nhưng mà lần này quyết tâm của Trịnh Bình vô cùng kiên định, không để ý đến sự phản đối và khinh thường của chồng, cứ thế vay mượn khắp nơi được tám mươi đồng, mua thành công một chiếc xe ba bánh hai người lái.

Chiếc xe này của Trịnh Bình là từ trong tay người chuyển hàng dọn nhà giúp người ta thải ra, không chỉ loang lổ vết rỉ mà tấm ván đệm dưới thùng xe cũng nứt ra, nhưng mà đối với Trịnh Bình mà nói thì những thứ này không là vấn đề, chỉ cần có thể đi là được. Sau khi bà nhận được xe, dùng giấm tỉ mỉ lau sạch các chỗ có vết rỉ, lại đệm thêm dưới thùng xe một tấm ván bền chắc, coi như tân trang đơn giản cho chiếc xe này.

Có xe, cô liền bắt đầu mỗi ngày dậy sớm nấu cơm, kéo đi lên chợ bán.

Ban đầu vì chuyện mua xe, Hứa Quân không biết đã cùng Trịnh Bình ồn ào bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn là thấy bà thật sự kiếm được tiền, mới không nói thêm gì nữa, yên tâm để vợ kiếm tiền.

Đại khái người hiểu chuyện tài giỏi dù sao cũng chịu nhiều khổ sở hơn người ngoài một chút, con người Trịnh Bình tốt như vậy nhưng lại lấy phải ông chồng như Hứa Quân, cứ thế giao nửa đời sau của mình cho ông ta. Nghĩ đến tình tiết câu chuyện sau này, Hứa Cẩm Vi không khỏi cảm thấy đau lòng vì người phụ nữ vừa kiên cường vừa đáng thương này, ý muốn thay đổi tình tiết câu chuyện sau này càng thêm mãnh liệt.

—— tuyệt đối không thể để cho Trịnh Bình đi vào con đường bi thảm trong sách!