Trong tô cơm trên tay mỗi người bọn họ là cơm trắng nóng hổi, phía trên là miếng thịt kho cỡ lớn chừng bàn tay, bóng loáng, núng na núng nính, còn có một ít ớt xanh xào thịt khiến cho người ta không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái. Bây giờ thịt đắt tiền cỡ nào chứ? Một phần cơm trắng là năm xu, một đĩa rau xào là một hào, món xào có thịt như ớt xanh xào thịt thì phải hơn hai hào một phần, miếng thịt kho cỡ to kia ít nhất cũng phải bốn hào.
Cuối cùng là do Thẩm Lâm Xuyên trả tiền, anh trực tiếp từ trong túi móc ra một tờ tiền nhân dân tệ, đổi trở lại một đống đồng xu lẻ tẻ.
"Mẹ nó, bữa tiệc này ít nhất cũng phải tốn ba đồng ấy nhỉ?" Từ Giai Ny nhỏ giọng nói với Khương Lệ.
"Có thể tùy ý tiêu nhiều tiền mời người ăn cơm như vậy, trong nhà cậu ta khẳng định không bình thường đâu. . ." Khương Lệ không nhịn được hâm mộ nói, đến cả trong ánh mắt Lục Lâm Lâm cũng mang theo một tia hâm mộ.
Phải biết lúc này nhà nhà cũng một xu cũng hận không thể bẻ thành hai nửa để tiêu, cho dù điều kiện gia đình Lục Lâm Lâm tương đối khá, mẹ cô ấy một tuần nhiều nhất cũng sẽ cho cô ấy một đồng tiền tiêu vặt. Mà điều kiện gia đình của Từ Giai Ny và Khương Lệ thì không giống vậy, trong nhà cả năm cũng gần như không thấy được thịt chứ đừng nói chi đến tiền tiêu vặt gì đó.
"Hứa Cẩm Vi, nam sinh mặc áo sơ mi trắng đó không phải mới vừa chuyển đến lớp các cậu không lâu đúng không? Cậu ta tên gì thế?" Từ Giai Ny đột nhiên lấy tay chọt Hứa Cẩm Vi.
Hứa Cẩm Vi nhàn nhạt nói: "Không biết."
Bất kể Từ Giai Ny có ý gì, Hứa Cẩm Vi cũng không tính dây vào, vì vậy trả lời "Không biết" là ổn thỏa nhất rồi.
"Hừ, không có một chút tác dụng nào." Từ Giai Ny nhỏ giọng thầm thì một câu, liền không để ý đến Hứa Cẩm Vi nữa.
Có thể là kiếp trước quá đói bụng nên tốc độ Hứa Cẩm Vi ăn đồ rất nhanh, gần như là năm ba phút đã ăn hết tất cả phần cơm chiên trứng và quả trứng gà kho Lục Lâm Lâm cho. Còn bên cạnh, mấy nữ sinh kia đều đặt sự chú ý lên trên người đám năm ba phút, cơm trong hộp cơm cũng chưa ăn xong, Hứa Cẩm Vi cũng không kiên nhẫn, ngu ngốc ngồi chờ bọn họ.
"Các cậu từ từ ăn, tôi đi rửa chén." Hứa Cẩm Vi nói xong liền đứng lên.
Các nữ sinh không để ý chút nào mà gật đầu một cái, lại tiếp tục nói chuyện phiếm.
Hứa Cẩm Vi cầm hộp cơm đi về phía nhà vệ sinh, mới vừa đi tới cửa nhà vệ sinh nữ liền loáng thoáng ngửi thấy một cổ mùi thuốc lá, cô theo bản năng nhìn về phía nhà vệ sinh nam - nơi mùi thuốc lá bay tới, không nghĩ ngờ chạm phải ánh mắt của một nam sinh đứng ở cửa nhà vệ sinh.
"Nhìn cái gì nhìn? ! Con Mập!" Ngô Khải đứng ở cửa nhà vệ sinh, ngồi ở bên trong vòng vây của đám anh em mình để hút thuốc, vốn đã chột dạ khẩn trương rồi, lúc này còn chạm phải ánh mắt của Hứa Cẩm Vi, nhất thời liền khó chịu mắng chửi.
Chân mày Hứa Cẩm Vi hơi nhíu một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, cô thật sự lười so đo với một đứa nhóc, dẫu sao con voi luôn sẽ không tranh hơn thua với một con kiến. Cô không nhìn Ngô Khải mà tự ý đi vào phòng vệ sinh nữ
Nhìn Hứa Cẩm Vi tiến vào nhà vệ sinh nữ, Ngô Khải còn khinh thường "Phi" một tiếng, tự nhận là mình 'Hung ác' hù dọa đối phương, trong lòng còn dương dương tự đắc.
Chờ Hứa Cẩm Vi rửa chén xong đi ra, nam sinh kia đã không thấy, cô liền ném chuyện này ra sau đầu, trở lại phòng học nghỉ ngơi.
Buổi chiều có một tiết thể dục, Hứa Cẩm Vi cùng các bạn học đi ra bãi tập. Chương trình học của thời đại này còn chưa nhiều bằng đời sau, cũng không có chuyện đang giờ học giáo viên sẽ lấy đủ loại lý do để chiếm dụng giờ học của học sinh, vì vậy giờ học thể dục chính là thời gian mà tất cả mọi người đều mong muốn để được hóng gió. Quả nhiên, giống như thường ngày, giáo viên thể dục để cho bọn họ chạy quanh bãi tập bốn vòng trước, tiếp theo sẽ để cho bọn họ tự do hoạt động. Thẩm Lâm Xuyên ngay cả chạy cũng không chạy, trực tiếp đi lên đài chủ tịch trên bài tập ngồi đó, giáo viên thể dục tựa như không nhìn thấy, hoàn toàn để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.