Chương 13: Hút thuốc 1

Cơm Lục Lâm Lâm mang hẳn là thịnh soạn nhất trong năm người, hai viên thịt lớn chừng quả trứng gà, một quả trứng kho và cải trắng chua cay khai vị, kết hợp với cơm trắng thơm ngát, vừa nhìn là đã muốn chảy nước miếng. Phải biết bây giờ thịt heo rất đắt, không chỉ tốn tiến mà còn phải tốn phiếu thịt, nhà người bình thường một tuần có thể ăn một hai lần cũng coi là tốt rồi.

"Nhưng tớ không ăn được nhiều thế, chia cho mỗi người một ít đi." Lục Lâm Lâm nói xong liền dùng cái muỗng chia một viên thịt thành ba phần, sau đó phân cho mấy nữ sinh bên cạnh cô ấy.

"À, Lâm Lâm, cậu thật là quá tốt!" Ba nữ sinh còn lại có điều kiện gia đình giống nhau, căn bản mang toàn rau, sau khi được chia viên thịt thì mặt mày liền hớn hở.

"Vi Vi, bằng không chị ăn trứng nhé?" Lục Lâm Lâm dùng muỗng múc trứng gà đưa cho Hứa Cẩm Vi, dẫn tới ba nữ sinh bên cạnh đều lộ ra ánh mắt ghen tị.

"Cám ơn." Hứa Cẩm Vi hoàn toàn không có ý từ chối, có ăn làm gì không muốn?

Hứa Cẩm Vi mở hộp cơm của mình ra, kinh ngạc phát hiện lại là một phần cơm chiên trứng, đoán chừng là Trịnh Bình thương thân thể cô mới vừa khôi phục nên cố ý xào cho cô một phần cơm xào trứng. Cơm chiên trứng màu vàng kim tô điểm hành lá cắt nhỏ màu xanh lục, sau khi hâm nóng thì tỏa ra mùi thơm phưng phức, bên cạnh đó Trịnh Bình còn bỏ thêm một ít cà rót ngâm, vừa giòn vừa sướng miệng, ăn rất hao cơm.

"Wow, cơm chiên trứng! Là dì cả làm sao? Em có thể nếm thử một chút không?" Lục Lâm Lâm nhìn hộp cơm của Hứa Cẩm Vi, không nhịn được liếm liếm môi.

". . . Có thể." Nể tình quả trứng kia, Hứa Cẩm Vi nhịn đau chia cho Lục Lâm Lâm một ít cơm chiên trứng.

"Chúng tớ cũng muốn!" Đám Từ Giai Ny nhanh chóng đẩy hộp cơm mình tới, mắt nhìn chằm chằm cơm chiên trong hộp cơm của Hứa Cẩm Vi, hiển nhiên bọn họ rất rõ ràng tay nghề nấu ăn của mẹ Hứa Cẩm Vi ngon cỡ nào, trước kia hẳn là ăn từ chỗ cô không ít.

"Xin lỗi, tôi ăn hơi nhiều nên có chút không đủ ăn." Hứa Cẩm Vi cũng không chìu ý bọn họ, trực tiếp cầm muỗng lên ăn.

Sống lại một đời, hôm nay Hứa Cẩm Vi để ý nhất chỉ sợ cũng chỉ là chuyện ăn, cái gì cũng không bỏ ra mà muốn lấy được thức ăn từ chỗ cô sao? Mơ à!

"Có gì ngon chứ! Không cho thì thôi!" Từ Giai Ny hung hãn trợn mắt nhìn cô một cái, há miệng ăn cơm.

"Đúng vậy! Quỷ hẹp hòi!"

Hứa Cẩm Vi không thèm nghe lọt lời bọn họ, chỉ lo vùi đầu ăn cơm của mình.

Hứa Cẩm Vi đang ăn cơm liền thấy Thẩm Lâm Xuyên cùng ba nam sinh sãi bước đi tới, trên tay bọn họ đều cầm chén nhôm không gỉ, hiển nhiên là chuẩn bị trực tiếp tới phòng ăn mua đồ ăn.

"Ha ha, hôm nay A Xuyên mời khách, chúng ta nhất định phải ăn nhiều một chút!" Tôn Triêu Dương dáng người hơi mập cười hì hì nói.

"Ừ, muốn ăn cái gì cứ gọi thoải mái." Thẩm Lâm Xuyên cất giọng lạnh lùng.

"Dù sao tôi muốn ăn thịt!"

"Vậy tôi muốn ăn đầu cá hấp tương!" Trần Lập cao gầy đẩy mắt kiếng một cái.

"Đầu cá có gì ngon? Muốn ăn thì ăn một miếng thịt lớn chứ!"

"Ăn cá thông minh, cậu hiểu gì?"

"Cậu ăn nhiều cá như vậy cũng không thấy cậu thông minh chỗ nào."

Diêm Túc nhàn nhạt nói, "Gọi cho tôi hai món rau bất kỳ là được."

"Cậu cũng không phải là trâu, ăn rau làm gì?" Tôn Triêu Dương tức giận trừng cậu ta một cái.

Mấy người tôi một lời cậu một câu, đi tới cửa sổ phát thức ăn.

"Ha, có thịt kho, cô ơi cho cháu hai miếng!" Tôn Triêu Dương liếc mắt liền thấy món thịt dễ thấy nhất qua cửa sổ thức ăn.

Bốn nam sinh với lối ăn mặc tốt hơn học sinh bình thường, vừa tiến vào phòng ăn đã thu hút không ít ánh mắt của người khác, lúc những người khác chỉ có thể mặc những bộ quần áo tối màu với chất vải cứng rắn và hoa văn bình thường cùng giày vải thì bọn họ lại mặc áo sơ mi trắng được làm tự sợi tổng hợp cùng giày thể thao kiểu mới.

Ánh mắt của Từ Giai Ny cũng bị bọn họ hấp dẫn, khi nhìn thấy trên tay bọn họ bưng thức ăn lại là không nhịn được đẩy Khương Lệ ngồi bên cạnh mình một cái, "Mau nhìn xem thức ăn bọn họ gọi kìa!"

"Woa. . ." Khương Lệ nhất thời phát ra tiếng thán phục thật nhỏ.