Sáng sớm, trời còn chưa sáng, Tống Thanh Phong đã thức dậy, cử động tay chân thật nhẹ nhàng, cố gắng không đánh thức Khổng Yên đang ngủ bên cạnh, thậm chí còn dịch dịch góc chăn giúp cô.
Đi đến trong sân, nhấc cánh cửa hông nặng nề bên bờ tường ra, yên tĩnh bước vào vườn rau nhà mình. Thừa dịp vẫn còn sớm chưa tới giờ đi làm, anh định hái nốt số cải trắng còn lại không nhiều và củ cải trong vườn xuống. Mấy ngày nay khí trời khá tốt, tranh thủ mang số rau củ còn dư lại này về phơi khô, chắc cũng đủ để có thể vượt qua mùa đông này.
Bên ngoài sương mù mờ mịt, đất trời một mảnh trắng xám. Tối qua lại có tuyết rơi, lớp tuyết dày gần tới cẳng chân, mỗi bước đi đều để lại dấu chân thật sâu.
Gắng sức thu hoạch, trong chốc lát cái sọt trong tay đã đầy củ cải và cải trắng.
Lúc anh vùi đầu đi về phía trước, chợt thấy có cái bóng mơ hồ cũng hướng về phía bên này đi tới.
Nheo mắt nhìn, trên lông mi đông lạnh thành một tầng châu, lạnh lẽo chói mắt.
Anh đi chậm lại, hô hấp lơ đãng gấp rút thở xuống mấy hơi, phun ra một tầng khói lạnh.
Người phía trước đến gần.
Lúc này nhìn rõ hơn một chút, là một cô gái mặc áo bông màu xám đen, khăn quàng cổ màu đỏ thẫm bao kín mặt và đầu, ngũ quan không thấy rõ, song hai mắt lại đen nhánh lạnh băng, mang theo một cỗ ngạo khí nhìn thấu sự đời cùng với nỗi thê lương.
Anh nhìn không hiểu lắm, chỉ cảm thấy làm cho người ta có chút không thoải mái.
Đường không rộng, anh chuyển sọt rau vác sang một bên, chuẩn bị đi vòng qua.
Nào biết người đối diện trực tiếp đứng trước mặt anh, thân thủ ngăn đón anh lại. Cô ta đem rổ đổi sang một bên cánh tay khác, sau đó tay còn lại đẩy đẩy khăn quàng cổ lộ ra nửa khuôn mặt.
Lâm Hạnh biết Tống Thanh Phong có thể thông qua khẩu hình hiểu được nội dung lời nói, nên cố ý nói chuyện chậm lại: " Anh khoan hẵng đi, tôi tìm anh nói chuyện này chút."
Tống Thanh Phong nghiêng đầu nhìn cô, mới đầu cảm thấy có chút quen mắt, quan sát một phen, sau hơn nửa ngày mới nhận ra đây là vợ của Triệu Vệ Quốc, cũng chính là con gái nhà họ Lâm.
Anh tuy rằng chưa gặp qua được mấy lần, nhưng vẫn còn có chút ấn tượng.
Lúc Triệu Vệ Quốc kết hôn, anh không đi tham dự, là mẹ Tống đi về kể lại. Trong giọng nói của bà không dấu nổi nỗi niềm chua xót, nói cái gì mà không nghĩ đến một đám người đã từng nghèo như vậy bây giờ cuộc sống trôi qua càng ngày càng tốt, tất cả đều dựa vào Triệu Vệ Quốc. Tuổi đã lớn thì có làm sao, vẫn cưới được vợ trẻ xinh đẹp như thường, lúc trước nếu không phải....
Lúc trước nếu không phải anh bị điếc, danh ngạch tòng quân kia chính là của anh.
Lời này là nói cho anh nghe, ngoại trừ tiếc hận, còn có chính là muốn anh sớm kết hôn thành gia.
Anh nhỏ hơn Triệu Vệ Quốc ba tuổi, nhưng anh từ nhỏ đến lớn chỉ thích đọc sách, mỗi lần thi đều đạt được hạng nhất. Trẻ con ở nông thôn kém nhau một hai tuổi cũng có thể chơi cùng nhau một đám. Trong nhà anh nhỏ nhất, cũng không ai chơi cùng, nên được đưa đi học sớm. Anh và Triệu Vệ Quốc học chung một lớp, hai người họ còn thường xuyên cùng nhau đi học về, đáng tiếc anh chỉ có thể đến trường một năm.
Lúc trước, thời điểm quân đội tuyển quân đáng lẽ là không đến lượt Triệu gia. Xuất thân tổ tiên nhà họ Triệu có chút không tốt, là anh xem ở phân thượng hai người từng là bạn cùng lớp, cùng thôn, giúp anh ta có tên trong danh sách. Việc này chính bản thân Triệu Vệ Quốc cũng không biết.