Anh vẫn biết rõ người trong nhà đều cảm thấy thẹn với anh. Khi đó vừa lúc là ngày mùa, mọi người đều mệt, không để ý tới tình trạng của anh, sốt cao cả đêm, mệnh thì cứu về được, nhưng lại bị điếc.
Nhất là mấy năm gần đây, mẹ Tống vẫn luôn lải nhải, mỗi lần trong thôn có nhà ai kết hôn, nhà ai sinh con thì lần nào cũng phải nói một hai câu.
Cho nên lúc bắt đầu thu xếp hôn sự, cho dù trong lòng có không nguyện ý thì anh cũng không nói gì.
Người ta tự nguyện đồng ý gả, vẫn còn tốt hơn cưỡng ép cưới con gái nhà người khác.
Hơn nữa, bây giờ anh cảm thấy Khổng Yên cũng rất tốt, chỉ có tư tưởng hơi có vấn đề một chút, cứ từ từ dạy dỗ sửa lại là được.
Tống Thanh Phong dừng bước, nhìn Lâm Hạnh đang đứng giữa đường.
Đổi gánh nặng sang bả vai khác, ánh mắt anh có chút khó hiểu.
Lâm Hạnh cũng nhìn lại Tống Thanh Phong, thần sắc có chút phức tạp. Đây là lần đầu tiên cô ta gặp lại anh sau khi trọng sinh.
Người này vĩnh viễn cô sẽ không quên được. Đầu đường, mùa đông lạnh băng thấu xương năm đó, anh ta mặc một bộ quần áo cũ nát, sắc mặt tiều tụy không chịu nổi, trong tay còn gắt gao ôm lấy một đứa trẻ. Hai cha con họ giống như nai con đi lạc vào trong đám người, hoảng loạn.
Nhận ra cô, anh tốt bụng mua cho cô một chén hoành thánh nóng hầm hập, trước khi đi còn để lại cho cô mười đồng.
Mười đồng không nhiều, nhưng lúc đó lại có thể cứu mạng cô, cũng khiến cho cô ở trong tuyệt vọng lại cảm nhận được một tia ấm áp.
Anh ta và cô đều là người mệnh khổ!
Cho dù sau này nghe nói anh ta ăn nên làm ra, sống không tệ, nhưng cũng không thể bù đắp hết những tổn thương mà Khổng Yên đã từng gây ra.
Tống Thanh Phong bị Lâm Hạnh nhìn đến trong lòng thấy sợ hãi, cảm thấy người này khó nhìn thấu. Tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại có chút phòng bị, không hiểu hoài niệm và đồng tình trong mắt cô ta là từ đâu đến?
Chân không tự giác lùi về phía sau.
Lâm Hạnh có chút khó xử, không biết nên bắt đầu như thế nào, cũng không muốn làm chậm trễ công việc của anh, liền trực tiếp nói ngay vào trọng điểm:
"Tôi biết trong thành phố có một loại thiết bị chỉ cần đeo vào trên lỗ tai là có thể nghe được âm thanh. Có rất nhiều người cũng giống như anh, cũng không nghe được, nhưng sau khi mua nó về có thể nghe, nói chuyện giao lưu với người khác như người bình thường."
Nói xong lại dò xét nhìn anh một chút, thấy anh cũng không phản ứng lại nhiều lắm, nhướn mày: "Điều tôi nói là sự thật, anh chỉ cần gom đủ tiền là có thể mua thiết bị đó. Sau đó cũng nghe được âm thanh giống như những người khác."
Thấy anh lại vẫn không phản ứng, trong lòng nhịn không được buồn bực. Theo lý thuyết, Tống Thanh Phong là một người điếc rất nhiều năm, nghe được tin tức này đáng lẽ phải rất phấn chấn mới đúng, tại sao mà biểu tình gì cũng không có?
Lại nhịn không được, cường điệu thêm một lần nữa: "Tôi thật sự không lừa anh!"
Tống Thanh Phong nhìn cô ta một cái, mím môi, sau đó chuẩn bị trực tiếp rời đi.
Lâm Hạnh gấp gáp lắm rồi, trực tiếp đi kéo anh lại.
Tống Thanh Phong thấy cô ta chạm vào người, nhanh chóng vung tay ra, nghiêng đầu nhìn cô ta, ánh mắt rất bất thiện.
Lâm Hạnh nhịn không được tức giận:
"Anh làm sao mà lại như vậy? Tôi còn chưa nói xong, tôi cũng không phải có ý kỳ thị anh, tôi là nghĩ tìm anh để hợp tác."