Chương 44: Muốn nói cho cô ấy biết

Lại nghĩ đến con dâu út chỉ sợ sẽ không biết làm quần áo, vải vóc đặt ở chỗ nó cũng là lãng phí, nhân tiện nói: "Được rồi, từng này vải vóc cũng rất nhiều, Để mẹ may cho con và Tam Căn một bộ quần áo mới, còn dư lại sẽ làm cho ông nội con. Ông nội lớn tuổi rồi, cả đời cũng chưa từng được hưởng phúc."

Khổng Yên nghe vậy gật gật đầu, xem như đồng ý.

Nhưng trong lòng lại nghĩ cũng không muốn làm cho Tống Tam Căn tí nào.

Anh đối xử với cô không tốt chút nào!

Khổng Yên nhìn thoáng qua mẹ Tống cười tủm tỉm, cúi đầu, móc móc móng tay, nửa ngày mới đắn đo do dự nói: "Cái đó... Mẹ....Trứng trong ổ cỏ là bị con ăn trộm."

Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, mặt cũng càng ngày càng đỏ.

Nói xong vụng trộm nâng mắt lên nhìn bà, nhanh chóng cam đoan: "Con sau này sẽ không làm thế nữa, xin lỗi mẹ ạ!"

Mẹ Tống nghe những lời này của cô sửng sốt, bà mới bảo tại sao lại không thấy trứng gà đâu.

Còn tưởng rằng có tên lưu manh, côn đồ nào mò vào trộm, lo muốn chết.

Nhưng lúc này đây, nhìn thấy dáng vẻ nhăn nhăn nhó nhó ngượng ngùng này của cô, bà nhịn không được muốn cười, cảm giác cô vẫn còn chưa lớn. Mà cũng đúng thôi, thật ra vẫn còn là cô gái nhỏ, từ trong thành phố chạy đến nông thôn không biết đã ăn bao nhiêu khổ?

Lòng mềm nhũn, cũng không tức giận, khoát tay: "Thôi thôi, chuyện bé tí. Sau này cách mấy ngày cũng nấu cho con một chén nhé, để cho con đỡ thèm."

Sau đó nhéo nhéo má cô: "Vẫn nên bồi bổ cho tốt thôi, gầy dơ xương, bên nhà thông gia nếu mà gặp con bây giờ, không biết còn đau lòng thế nào đâu!"

Khổng Yên có chút ngượng ngùng, xấu hổ không được tự nhiên nói: "Không cần đâu ạ, con không thích ăn."

Sau đó phồng miệng, nhanh chóng mách lẻo: "Tam Căn tức giận với con."

Mẹ Tống nghe thế vui vẻ hẳn lên, an ủi cô: "Con đừng tính toán với nó, thằng bé này từ nhỏ đã không được tự nhiên, thoải mái, lại hay tiêu cực, nó ấy à, còn không được hào phóng bằng con đâu."

Khổng Yên nở nụ cười.

Nói thêm hai, ba câu rồi lại trở về phòng, bước chân cũng nhẹ nhàng hẳn đi.

Ngồi xuống bên cạnh Tống Thanh Phong, đầu ngẩng lên thật cao.

Thấy nửa ngày rồi người kia vẫn không phản ứng, cuối cùng vẫn là chính mình nhịn không nổi nữa mở miệng trước, vỗ vỗ vai anh, thấy anh ngẩng đầu. Cô nói: "Tôi đi nhận lỗi với mẹ rồi. Mẹ nói không có gì cả."

Tống Thanh Phong thản nhiên quét mắt nhìn cô rồi lại rũ mắt xuống.

Khổng Yên cắn cắn môi, có chút ủy khuất, thổi khí qua mặt anh:

"Anh sao lại như vậy? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, nếu tôi làm không đúng thì anh nói, tôi sẽ sửa. Con người chứ không phải thánh nhân, làm sao có thể không phạm sai lầm? Chỉ biết hờn dỗi với tôi, tôi không thích!"

Đáng ghét nhất là kiểu người một câu cũng không nói, chỉ giận dỗi thế này!

Có chuyện gì thì cứ mở lòng ra, nói rõ ràng không được sao?

Tống Thanh Phong tay cầm bút siết chặt, thấy ánh mắt của cô ảm đạm đi.

Anh đương nhiên muốn nói với cô, nói cho cô biết loại hành vi này của cô là không thỏa đáng. Tuy rằng không đến mức nghiêm trọng như chuyện Diệp Vân làm, nhưng cũng làm tổn thương tình cảm. Nếu cô đã gả vào đây, thì chính là người một nhà, không cần thiết phải mơ hồ dấu dấu diếm diếm, đều có thể nói ra.

Cũng muốn nói cho cô biết rằng, thái độ nhận sai của cô rất tốt, ít nhất trong lòng cô vẫn hiểu được thị phi đúng sai, cũng nguyện ý nhìn lại bản thân mình, rất đáng được khen ngợi.

Nhưng mà anh...

Khổng Yên trong nháy mắt đã ngầm hiểu ra, tay rụt trở về, thật cẩn thận nhìn anh một cái.

Cô quên mất rằng anh không thể nói chuyện!