Buổi chiều Khổng Yên trở về nhà khá trễ vì phải quét phân heo dọn chuồng một lượt.
Bình thường cô cho heo ăn xong buổi trưa cũng chưa về ngay mà nghỉ ngơi một chút, đợi trời tối rồi lại cho heo ăn tối muộn mới về nhà.
Giữa quãng thời gian này cô đều dùng để phơi nắng đến ngẩn người.
Đâu giống như hôm nay bận việc cả một buổi chiều, bị mùi thối hun đến muốn hôn mê.
Vừa vặn bây giờ là thời điểm xã viên tan tầm, nhìn thấy ai người ta cũng đều đi đường vòng, chưa từng có một thời khắc nào cô cảm thấy xấu hổ như bây giờ.
Khổng Yên nhanh chóng chạy về nhà, chưa cần cô lên tiếng, Tống Thanh Phong đã tự giác chuẩn bị tốt chậu cùng nước nóng.
Bởi vì anh biết, nếu như mình không làm những việc này, với tính cách đó của cô chắc chắn sẽ không chủ động đi tắm.
Khổng Yên trong lòng cũng rất bất mãn, hôm nay thì thôi không nói, nhưng kể từ khi cô đi làm ở trại nuôi heo, Tống Thanh Phong hôm nào cũng đều thúc giục cô tắm rửa.
Kỳ thật cô cảm thấy ở phương Bắc mấy ngày tắm rửa một lần cũng rất tốt!
Cố tình anh ta lại vô cùng để ý chuyện này!
Nơi nào thối?
Tắm rửa xong, Khổng Yên rất là nhiệt tình đi vào phòng bếp hỗ trợ chị dâu, nào biết vừa vào cửa đã nhìn thấy việc khó xử!
Chỉ thấy chị dâu Tào thị cầm đồ trong tay đang chuẩn bị nhét vào trong túi áo.
Khổng Yên mắt rất tinh, nhận ra đó là đồ ăn.
Hít hít mũi ngửi, có mùi thơm, là mùi đồ xào quen thuộc!
Tào thị thấy có người đến, hoảng sợ, chờ đến khi nhìn thấy là Khổng Yên, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.
Còn tưởng rằng là mẹ chồng trở về!
Nhưng mà cũng có chút xấu hổ, bình thường chị ta toàn tự quảng cáo rùm beng bản thân là vợ hiền dâu thảo, đối với cô em dâu ít tuổi này đều nhìn không vừa mắt, hiện giờ lại ở trước mặt em dâu ngã ngựa, thật đúng là đem mặt mũi ném đi hết!
Bây giờ giả vờ cũng không được, không giả vờ cũng không được.
Khổng Yên nhịn không được cười lên một tiếng, cũng không khách khí tí nào nói: " Có cái gì ngon thế? Chị dâu cũng chia cho em một ít đi."
Tùy tiện mở miệng là trực tiếp đòi luôn.
Da mặt là thứ cô tuyệt đối không cần!
Tào thị ngượng ngùng cười một tiếng:" Cũng không phải thứ gì ngon, em dâu nếu muốn ăn thì lại đây lấy đi."
Khổng Yên đến gần, chỉ thấy trong nồi là đậu nành xào quen thuộc, bốc một viên bỏ vào miệng, có chút cứng, nhai nhai, bùi bùi ngọt ngọt, mùi vị không tệ.
Vội vàng nắm một nắm, nghĩ nghĩ, dò xét chị dâu một chút, tay còn lại cũng bốc một nắm.
Tào thị nhìn thấy thế thịt cũng đau, đây thật là hạ thủ không lưu tình.
Bất quá chị ta cũng không dám nói cái gì, lấy hết phần còn lại đều nhét vào trong túi tiền của mình.
Cô em dâu này cũng không phải người thành thật, không cần nhắc nhở cô ta cũng sẽ không nói ra.
Quả nhiên, Khổng Yên rất là tri kỷ hiểu chuyện đến gần bên tai chị ta nói :"Chị dâu, việc này em sẽ không nói ra ngoài, chị dâu yên tâm!"
Nói xong còn chớp chớp mi, tỏ vẻ chính mình rất thông minh!
Tào thị trong lòng ngũ vị tạp trần, gắng gượng gật gật đầu.
"Chị dâu, mẹ đâu? Sao không thấy mẹ?"
Khổng Yên ngồi vào trước bếp lò, nói sang chuyện khác.
Tào Thị đổ dầu trong nồi đi: " Mẹ đi nhà chị cả , nghe nói Kiến Quân mang về vài thứ."
Nói xong nhịn không được lòng ngứa ngáy, cũng không biết lần này có đồ gì tốt.