Khổng Yên nhét thêm củi vào lò, nghe vậy gật gật đầu.
Cô cũng nghe nói qua về tình huống cả nhà họ Tống, bốn đứa con, Tống đại ca là con cả, phía dưới còn có chị cả cùng chị hai, Tống Thanh Phong bé nhất.
Chị cả gả tốt, gả sang đội sản xuất cách vách, chồng chị cả đi làm ở đổi vận chuyển. Bởi vì có lần anh ta đi từ huyện trở về trên đường cứu một tài xế kỳ cựu của đội vận chuyển, người kia sau này báo ân đưa chồng chị cả vào đội vận chuyển làm. Mỗi lần anh rể cả ra ngoài vận chuyển hàng hóa đều mang ít đồ trở về.
Cũng tiện nghi cho nhà bọn họ.
Lần trước khi cô kết hôn có gặp được chị cả, rất hòa khí ân cần với mọi người.
Cô em chồng cũng đến, nhưng tính cách không ra gì, keo kiệt tác oai tác quái, đã thế nói chuyện lại còn khó nghe.
Lần đầu gặp mặt đã bắt bẻ cô.
Nhìn là biết không ra gì!
Khổng Yên cũng không quá quan tâm xem mẹ Tống đi đâu, chẳng qua là lấy cớ mở máy nói mà thôi, cô liếm liếm môi lặng lẽ hỏi:" Chị dâu, khoai lang lần trước chị còn không?"
Rất là uyển chuyển, không mở miệng hỏi chị ta lấy từ đâu.
Hẳn là hỏi như thế cũng được xem như để ý đến thể diện của chị dâu ha!
Không khí yên lặng vài giây.
Chị dâu cả Tống cầm cái xẻng trong tay run rẩy.
Sao trên đời này lại có người vô sỉ như vậy?
Muốn đòi đồ người khác, một chút cũng không thèm giả vờ.
Cảm giác bị lưu manh vô lại ăn vạ.
Chị ta hít sâu một hơi, nghiêng người nhìn Khổng Yên đang ngồi phía dưới, cố gắng nói với một giọng nói thật ôn nhu: " Lần trước chị cũng là vận khí tốt, ở dưới ruộng mót được hai củ còn sót, em không thấy cũng đừng đổ oan cho chị."
Khổng Yên vẻ mặt hoài nghi nhìn chị ta, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ:" Đây không phải phong cách của chị."
Chị dâu cả Tống trong lòng nghẹn lại. Thật là, chị ta trêu chọc ai, mà lại gặp phải sát tinh này!
Nghĩ đến chuyện vừa nãy, chị ta cũng hết đường chối cãi!
Lúc trước chị ta giấu diếm khoai lang dễ dàng lắm ư?
Thật sự là sợ cô rồi, trước mắt cũng không dám đắc tội cô, vạn nhất lát nữa cô cáo trạng với mẹ chồng, chị ta cũng chịu không nổi.
Lòng đau như cắt, chị ta che miệng len lén nói: " Buổi tối em lại đây một chut"
Khổng Yên vừa nghe, hai mắt sáng rực lên, quả nhiên là thế, rất kính nể nhìn Tào thị, lời hay cứ tuôn ra như không cần tiền: " Vẫn là chị dâu lợi hại!"
Chị dâu cả Tống trong lòng hoang mang, hoảng sợ.
Đứng thẳng dậy, không buồn phản ứng lại sát tinh.
Vừa nấu xong cơm thì mẹ Tống cũng về, mang theo một rổ đồ vật, trên mặt vui sướng, vẫy hai người lại, đắc ý nói: " Mau nhìn đi, xem mẹ mang đồ gì tốt về này."
Khổng Yên kích động chạy lại, vén cái giẻ rách che rổ lên xem, bên trong có bột mì và thịt, vẻ mặt giật mình há miệng, cô lâu lắm rồi chưa được ăn thịt, nhanh chóng đi vỗ mông ngựa cho lãnh đạo: " Chị cả đối xử với chúng ta thật tốt! Vẫn là mẹ nuôi dạy giỏi, con trai, con gái ai cũng đều hiếu thuận, khó trách cuộc sống càng ngày càng tốt! Cũng không biết con tu mấy kiếp mới có phúc được gả vào Tống gia ta!"
Chị dâu cả Tống đang quấy trứng trong nồi, nghe thấy lời cô nói, lập tức nhịn không được muốn ói.
Làm sao cô có thể nói ra được những lời như vậy!