Chương 14: Nữ chủ Lâm Hạnh 4

Người đàn ông này có diện mạo thanh tú sạch sẽ, mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen dài tuy rằng quần áo không quá phẳng phiu nhưng nhìn qua cũng khá ổn.

Ơ, đây không phải Đường Văn Kiệt sao?

" Khổng Yên?" Đường Văn Kiệt không nghĩ đến sẽ gặp được Khổng Yên ở đây.

Khuôn mặt tuấn tú mang theo vài phần lo lắng, đáy mắt còn bốc lên hoả khí, anh ta rướn rướn cổ nhìn nhìn, hỏi cô:" Em vừa rồi có nhìn thấy một cô gái nông thôn quê mùa đi qua?"

Cô gái nông thôn quê mùa?

Khổng Yên nhịn không được tò mò liếc nhìn anh ta một cái, anh ta theo đuổi cô suốt một đường, trong nguyên tác còn chiếm không ít đất diễn đâu.

Không sai, anh ta chính là gian phu đời trước của nữ chủ Lâm Hạnh.

Sau này thi lên đại học lại vứt bỏ Lâm Hạnh, chính mình trèo lên một đại tiểu thư có quyền có thế.

Sau khi sống lại, Lâm Hạnh tất nhiên sẽ không bỏ qua cho anh ta, kết cục chính là anh ta không thể trở về thành phố, lại cưới một quả phụ, sống đau khổ cả đời.

Người này chính là một kẻ giả nhân giả nghĩa, suốt ngày ra vẻ tao nhã, nói hai ba câu đều không tránh khỏi nhắc đến ở thành phố có bao nhiêu tốt đẹp. Mới đến mấy ngày đã câu dẫn mấy cô gái trong đội sản xuất, ngày nào cũng đi đến điểm thanh niên trí thức làm bộ như vô tình gặp được.

Chẳng sợ gặp cô gái nào xấu xí, anh ta cũng có thể khen đến lưỡi nở hoa. Có bao giờ nghe anh ta nói con gái thế này?

Đường Văn Kiệt cũng tự biết mình nói sai, bất quá cũng lười đổi giọng, cả giận nói:" Cũng không biết ở đâu xuất hiện một người vô duyên vô cớ làm bại hoại thanh danh của anh,nói anh không bằng cầm thú, cặn bã bại hoại. Hiện tại mấy cô gái kia nhìn anh đều ra vẻ tránh không kịp. Càng quá quắt hơn là hôm nay đội trưởng đội sản xuất tìm anh nói chuyện nói anh phải sống cho tử tế, nể mặt anh là thanh niên trí thức, trước nhắc nhở một lần, nếu còn có lần sau thì sẽ không tha. Oan uổng quá đi mất, anh còn không nhận ra cô ta là ai, anh thật vất vả mới tìm được người, còn đang muốn cùng cô ta lý luận, kết quả ai ngờ cô ta càng mắng càng điên, còn nói về sau đừng để anh xuất hiện trước mặt cô ta, anh.. Anh cũng chưa gặp ai như thế, đầu óc có vấn đề đi!"

Ghê tởm hơn là, gần đây anh ta mới quen được con gái nhà hội trưởng hội phụ nữ, thì đã bị cô ta quấy phá.

Anh ta cũng là từ việc Khổng Yên gả chồng truyền cảm hứng, so với việc ở nơi này vật lộn đau khổ không biết chờ đến bao giờ, còn không bằng nghĩ cách để cuộc sống của mình trôi qua tốt hơn một chút.

Hung hăng kéo một nhánh cây, có chút nghiến răng nghiến lợi.

"Người kia... Cô ta tên là gì?" Khổng Yên có cảm giác quái dị, nhịn không được nhỏ giọng hỏi một câu.

Đường Văn Kiệt cũng không giả vờ, đảo mắt một vòng: "Tên là cái gì Hạnh ấy, tục khí!"

Khổng Yên mi mắt nhảy dựng, không xác định hỏi: " Lâm Hạnh?"

Đường Văn Kiệt cũng không quan trọng, gật gật đầu: " Hình như là thế."

Nhìn trời thấy cũng không còn sớm, cũng biết đuổi không kịp cô ta ,liền trực tiếp nói:" Anh đi trước."

Xoay người liền phất tay bỏ đi.

Bóng lưng cũng mang theo nộ khí.

Khổng Yên hồi tưởng lại một chút vẻ ngoài cô gái vừa rồi.

Đó chính là nữ chính?

Trông cũng không phải đẹp lắm.

Cô nhịn không được muốn cười, nhớ lại trong nguyên tác ngay từ đầu khi nữ chính trọng sinh trở về , liền soi gương khen chính mình xinh đẹp, cái gì mà một nhành hoa trong thôn, làn da xinh đẹp, nam thanh niên tri thức trong đội nhìn cô ta đến ngây người.

Nhưng vừa rồi, theo như cô thấy cũng chỉ là ngũ quan so với những người khác đoan chính một chút, nhưng không tính là đẹp xuất sắc, làn da so với các cô nương khác trong đội có tốt hơn một tí, nhưng cũng không phải tốt lắm. Dù sao ở đây, con gái cũng phải xuống đất làm việc trong nhà cũng không có tiền mua cái gì sữa rửa mặt, dưỡng da.

Haizz, hình như nữ chính là bị tự luyến!