Tiểu Đường Đường ứ hừ một tiếng thanh giọng, dùng sức vỗ lấy ngực nhỏ, non nớt đắc ý: “Gà đầu sa lưới!”
Khương Thành: “…”
Tiểu Đường Đường vô cùng vui vẻ, khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo: “Nó ngốc lắm, tự dưng đâm trên người con rồi ngất xỉu ơ!” Sau đó còn kể mấy tình tiết sau đó như mình làm sao bóp chặt cổ con gà đi vào sân, hơn nữa còn cực khổ giấu vào trong đó. Cô miêu tả sinh động như thật, thật sự rất có thiên phú kể chuyện, cực kỳ nhanh miệng nhanh nhảu.
Tiểu Lang đứng bên cạnh nghe thế, vui vẻ nhảy dựng lên: “Em gái giỏi quá!”
Tiểu Đường Đường: “Hì hì hì hì hì!”
Trong mắt Khương Thành toàn là ý cười, nghe hai con mình nói xong: “Chuyện gà rừng Tiểu Đường Đường đã làm rất tốt, nhưng hai con ra ngoài tuyệt đối không được nói ra đâu.”
Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường đều là đứa trẻ nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu.
Khương Thành suy tư một chút, nói: “Đêm nay sẽ giết gà nấu canh, cá chúng ta tạm thời cứ nuôi đã.”
Hai mắt Tiểu Đường Đường lập tức sáng lên, cô không nhịn được nuốt nước miếng, non nớt nói: “Thật, thật sự sao ạ?”
Nhà bọn cô đã lâu không có thịt ăn rồi, lần trước chính là hai tháng trước, cô bấm ngón tay tính nhẩm!
Hai tháng, thêm ba ngày nữa.
“Đã bao giờ cha gạt con chưa! Lúc con bắt gà có ai thấy không?”
Tiểu Đường Đường lập tức lắc đầu: “Không có ạ, con làm nhanh như chớp ấy.”
Khương Thành bật cười, bé con nhà anh còn biết cách khoác lác cơ đấy! Anh cũng không nói nhiều nữa, bắt đầu vào hành động. Cũng phải nói, con gà này thật sự không phải là bí mật. Chiều nay có mấy thằng nhóc đi trên núi trùng hợp nhìn thấy một con gà rừng. Nhưng con gà rừng này lúc đó ngập tràn sức chiến đấu, vô cùng kiêu ngạo, ba bốn đứa nhóc choai vẫn không phải đối thủ của nó. Nó bắt đầu chạy trốn từ dưới Tây Sơn, cũng gặp phải mấy nhóm người trong thôn. Đại gia nhìn thấy lập tức liền đỏ mắt, đầu năm nay, mọi người đều cực kỳ thiếu chất béo rồi!
Vốn còn tưởng có thể bắt được con gà này, vì người muốn cướp lấy quá nhiều nên làm nó nhân cơ hội chạy mất. Rất nhiều chưa từ bỏ ý định còn tìm khắp trong thôn, nếu không phải mọi người đều đang vội vàng tìm gà, gần bờ sông không có ai, vậy anh và con cũng không có thu hoạch lớn thế này.
Lúc anh và con trai trở về thì thấy mọi người bắt đầu tan rồi, ai cũng cho rằng con gà rừng này lại chạy về Tây Sơn, bàn nhau ngày mai lên núi lập bẫy.
Những có ai từng nghĩ, con gà này cuối cùng lại xuất hiện trong nhà anh không?
Khương Thành làm xong gà, dọn hết lông và mấy thứ linh tinh nhét dưới đáy nồi, đốt không còn một mảnh. Tuy nhà bọn anh cách nhà những người khác hơi xa, bình thường mọi người sẽ không tới đây làm gì. Nhưng hôm nay lại khác, cũng khó bảo đảm có người chưa từ bỏ ý định.
Gần năm nay bệnh của Đường Diệu đã dần giảm bớt thuốc, đại phu chủ yếu vẫn bảo thêm thuốc bổ. Cũng vì nguyên nhân này nên đôi khi Khương Thành bắt được những thứ gì tốt hay lạ, anh sẽ không bán mà để cho nhà mình ăn, bồi bổ cho vợ và con mình.
Bây giờ nhà nào cũng nghèo rớt mùng tơi, ăn gì ngon sẽ hương bay mười dặm, thế này chắc chắn sẽ không hợp lý lắm.
Vì vậy nên mỗi lần trong nhà nấu gì ăn, anh đều sẽ hun ngải cứu trong sân. Mùi của ngải cứu rất nặng, đúng lúc có thể lấn át mùi thơm của đồ ăn. Nhà anh có người ốm, làm thế đương nhiên không có gì không đúng.
“Cha muốn hầm thịt gà, Tiểu Lang, con dẫn em gái vào sân hun ngải cứu đi!”
Tiểu Lang: “Vâng!!!”
Hai nhóc con vào trong buồng lấy ngải cứu, hai mắt Tiểu Đường Đường cong cong, khóe miệng nhẹ nhếch, cứ nhắc mãi: “Ăn canh gà, ăn canh gà! Ăn thịt gà, thịt thịt thịt!”
“Đi, đi hun ngải cứu thôi!” Hai anh em sung sướng chạy ra ngoài.
Lúc này trong phòng rất tối, cho nên hai bé con không hề phát hiện ngón tay người đang nằm trên giường nhẹ nhàng giật giật…