Chương 8: Ăn nó luôn 2

Chương Hà Hoa nhanh chóng đỡ lấy cô, nói: “Mày đừng lắc đầu nữa, đầu còn to hơn cả người kìa!”

Thật ra đầu của Tiểu Đường Đường cũng không lớn lắm, chẳng qua cô vừa sinh ra đã không tốt, trong kỳ sơ sinh cũng không được bú sữa mẹ. Dù sao trong thôn không phải lúc nào cũng có sản phụ có thể đút giúp cô, hơn nữa người ta cũng có con của mình. Hầu như phần lớn thời gian đều uống nước cơm, đương nhiên chuyện này cũng rất hiếm có.

Dù sao cũng do người cô nhỏ, bé tẹo tong teo, hai mắt lại to đến đáng sợ khiến đầu trông to hơn.

Chương Hà Hoa đau lòng ôm nhóc con lên trên sạp giường, lại nói: “Đường Diệu, nếu còn có chút lương tâm, cô xem con gái cưng của mình này!”

Nói tới đây, trong lòng bà vô cùng khó chịu, xoay người: “Đi, bà nội ôm mày qua bên kia ăn cơm.”

Tiểu Đường Đường nắm lấy cổ ái Chương Hà Hoa, lắc đầu từ chối: “Chờ cha…”

“Chờ gì…” Còn chưa nói xong đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Chương Hà Hoa ôm Tiểu Đường Đường ra ngoài cửa, xuy một tiếng, nói: “Con mẹ mày, mày còn biết đường về à!”

Khương Thành cười: “Nghe mẹ nói kìa, con không về thì đi đâu được chứ!”

Anh nhẹ nhàng lay lay thùng nhỏ trên tay, nói: “Con đi bắt cá.”

Tiểu Lang từ sau lưng cha mình bước qua, vui vẻ rung đùi đắc ý: “Cai con cá lớn, lớn cực lớn cực!”

Cả chiều nay cậu bé không hề có thu hoạch, buồn bã của buổi, may mà lúc chạng vạng cha cậu đến. Nếu không phải cha mình lợi hại, căn bản sẽ không bắt được hai con cá to này!

“Cha cháu lợi hại nhất thế giới!”

Chương Hà Hoa trợn trắng mắt: “A, hai con cá đã lợi hại, vậy nếu là hai cân thịt chẳng phải anh sẽ lên trời luôn à?”

Bà buông Tiểu Đường Đường xuống, lạnh lùng nhìn con trai, nói: “Anh vào trong buồng đi.”

Sau đó lại trừng mắt nhìn hai nhóc con: “Chịu đói lâu thế rồi, giờ chờ thêm chút nữa cũng chẳng sao đâu! Vào trong viện chơi hết đi! Để bà biết hai bây nghe lén sẽ đánh gãy chân chó chúng mày!”

Hai vật nhỏ lập tức tay trong tay lộc cộc đi ra ngoài, Tiểu Đường Đường nhẹ nhàng mở miệng: “Sau này anh trai đừng về muộn thế ữa.”

Anh trai nhỏ của cô cũng mới năm tuổi, Tiểu Đường Đường sợ cậu bé vì chút đồ ăn về muộn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao vẫn còn là trẻ con mà.

Tiểu Lang vỗ vỗ tay nhỏ của cô, nói: “Tiểu Đường Đường không cần lo lắng, anh trai lớn rồi.”

Tiểu Đường Đường: “Mới không phải!”

Năm tuổi lừa ba tuổi, đúng là phi vụ lừa đảo rất lớn!

“Không phải người lớn, không được về muộn!” Cô trịnh trọng giữ chặt anh trai nhỏ, đô miệng: “Không được!”

“Đúng đúng đúng, không được!” Tiểu Lang là đứa trẻ vô cùng tốt bụng, thương nhất là em gái mà. Cậu bé vuốt lại bím tóc xù lên của em gái: “Vậy nếu anh đi cùng cha, chắc được nhỉ?”

Tiểu Đường Đường làm bộ nghĩ ngợi, non nớt nói: “Có thể đấy!”

Cuối cùng hai nhóc con cũng đạt thành nhất trí!

Hai bé con vẽ xoắn ốc trong sân, lúc này Chương Hà Hoa cũng móc một khối tiền trong túi mình ra, bà đưa cho thằng ba: “Tiền này anh cầm đi, ít thì ít thật, nhưng cũng có thể mua mười mấy quả trứng gà. Mẹ không muốn nói đến Tang Môn tinh kia, nhưng anh cũng không thể khiến hai đứa bé khổ sở được, đều da bọc xương cả rồi kìa.”

Khương Thành biết mình không nên lấy món tiền này, nhưng lúc này tình thế bức người, trong nhà đã không còn tiền nữa, anh cũng không thể mặc kệ vợ mình được. Dù không nhìn thấy bất kì con đường nào phía trước, nhưng anh cũng muốn tiếp tục đi.

Khương Thành hít thật sâu một hơi, cầm tiền: “Cảm ơn mẹ.”

Chương Hà Hoa giơ tay đánh trên đầu anh một cái, đừng thấy bà lão 60 tuổi gầy gò tong teo, sức lực thật sự không nhỏ đâu!

Bà ta nói: “Bớt đánh rắm đi!”

Bà nhanh chóng bước ra ngoài, la lên: “Mau nấu cơm cho con đi, tôi về đây.”

Bà cụ không đợi con trai nói thêm gì nữa, vội vàng bước đi.

Khương Thành là người giống mẹ nhất trong mấy đứa, cũng hiểu mẹ nhất. Anh biết mẹ đi vội như thế là vì muốn đưa cá cho mình thôi.

“Ku ku ku.”

Khương Thành: “!!!”

Lỗ tai anh lập tức dựng thẳng lên… “ạc ạc.”

Lúc này Khương Thành mới nghe rõ, anh vội vàng cúi người nhìn về phía dưới giường thì nhìn thấy một con gà đang bị trói bất nháo bằng dây thường.

“Tiểu Đường Đường!”

Tiểu Đường Đường giơ đôi chân ngắn cũn kia lốc cốc chạy vào, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên: “Cha.”

Khương Thành chỉ vào con gà kia, hiếm khi không còn vẻ bình tĩnh: “Ở đâu ra thế?”

Chỉ nhìn cách trói lộn xộn không trật tự này, anh liền biết chắc chắn chuyện này do con gái mình làm.