Chương 10: Tỉnh lại 1

Con cái của người nghèo thường trưởng thành sớm.

Tiểu Lang là một đứa bé biết tính toán, cậu biết mùi thơm của thịt gà rất nồng, chỉ sợ chút ngải cứu này sẽ không áp được nó. Cậu bé hun được một bó, sau đó lại về phòng ôm thêm bó nữa đi ra. Lúc này cả sân bị mùi hương nồng nặc của ngải cứu xâm chiếm.

Tiểu Đường Đường như một con chó con, dùng sức ngửi ngửi ngửi, cuối cùng báo cáo với anh trai: “Hoàn thành nhiệm vụ!”

Hai nhóc con tay trong tay chạy vào nhà, đừng thấy ngày thường Tiểu Lang hay giả vờ như ông cụ non, nhưng rốt cuộc nhóc con cũng mới chỉ là một đứa bé năm tuổi. Nghĩ đến bữa cơm tối vô cùng ngon lành hôm nay, bước chân kia cũng không khỏi nhanh hơn nhiều.

Lúc này Khương Thành đã dọn hai chén nhỏ ra, anh đặt lên trên bàn, nhẹ giọng nói: “Một đứa một chén, đến ăn nào.”

Tuy mùi của ngải cứu vô cùng nồng, nhưng vừa ngồi xuống đã cảm giác được mùi thơm của thịt gà xông vào mũi. Tiểu Đường Đường cùng Tiểu Lang nhìn nhau, hai nhóc đều nhìn thấy sự vui sướng ngập tràn trong mắt đối phương, Tiểu Đường Đường cười tủm tỉm: “Bắt đầu nào!”

Cô cúi đầu nhỏ nếm một ngụm canh gà, ngay lập tức híp mắt, chậm rãi nhấm nháp mĩ vị trong miệng.

Rất nhanh lông mày nhỏ bé kia giãn ra, non nớt cười: “Thơm quá đi!”

Tiểu Lang nhìn thấy biểu cảm của em gái liền dùng sức nuốt nước miếng, không nói hai lời đã nhanh chóng nếm một miếng. Tiểu Lang chưa từng đọc sách, cậu không biết nên hình dung cảm giác này thế nào. Nhưng cậu nhóc cảm thấy canh gà chính là món canh ngon nhất trên thế giới này!

Khương Thành nhìn dáng vẻ thỏa mãn của hai đứa nhỏ, khuôn mặt vốn cương nghị cũng hơi nhu hòa hơn, anh hạ giọng, nói: “Hai các con ở nhà khóa cửa ăn tiếp đi, cha đến nhà bà nội một chuyến.”

Cho dù nhà có nghèo đi chăng nữa, anh cũng không phải người ăn mảnh.

Đừng nói đến chuyện mấy an hem đều luôn giúp đỡ nhà mình.

Hai nhóc con cũng hiểu chuyện này, gật đầu: “Vâng ạ.”

Thật ra một con gà rừng cũng không có bao nhiêu thịt. Bây giờ người cũng gầy trơ xương, nói chi đến gà. Chẳng qua Khương Thành đã dự tính trước rồi, anh chặt nhỏ ra, đếm đầu người bên kia rồi lấy mười hai miếng đặt trong gùi nhỏ, nhân lúc trời tối m đi ra ngoài.

Hôm nay nhà anh ăn cơm muộn, hơn nữa canh gà cũng phải hầm lâu, lúc này bên ngoài đã tối đen không thấy gì. Hai nhà cũng cách nhau không xa, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Khương Thành nhìn trúng căn nhà này.

Thôn Hướng Dương vào đêm có chút an tĩnh, giờ này có nhiều nhà đã ngủ rồi.

Khương Thành gõ gõ cửa, lúc này lập tức truyền đến tiếng mở cửa, người ra là Khương lão tứ, anh ấy nhanh chóng mở cửa: “Tam ca, sao anh lại tới đây? Có phải xảy ra chuyện gì không?”

Trong lòng hơi căng thẳng, nhưng vừa đến gần, mũi hít hít một cái đã ngửi thấy mùi thơm nồng nàn. Anh ấy kinh ngạc mở to mắt, Khương Thành liếc mắt một cái, Khương lão tứ lập tức: “Vào đi.”

Ngoài cửa không phải chỗ để nói chuyện.

Tuy chỉ cách nhau không xa, nhưng bên nhà họ Khương còn có hàng xóm nữa.

Hai anh em nhanh chóng đi vào, lúc này Khương lão khờ và Chương Hà Hoa đều trải quần áo trên đất, hai người đều đã nằm xuống. Nghe thấy thằng ba tới thì tưởng vợ nó xảy ra chuyện gì, lập tức vội vàng ngồi dậy.

Đồng thời, Khương lão đại Khương Sơn và Khương lão nhị Khương Hải cũng nhanh chóng chạy tới nhà chính, lo lắng nhìn Khương Thành. Lúc mọi người đi vào, ít nhiều cũng ngửi thấy một chút mùi thơm. Mọi người đến đông đủ, cũng không cần phải che giấu gì nữa, Khương Thành bưng đồ trong gùi nhỏ ra, nói: “Con mang chút đồ ăn đến.”

Chương Hà Hoa trừng mắt: “Anh là đồ ngốc hả? Con cái trong nhà đã gầy như que củi rồi! Anh còn đưa… hả? Gà?”