Chương 11: Tỉnh lại 2

Bà khiếp sợ nhìn về phía con trai.

Đừng nói đến chuyện Chương Hà Hoa bỗng hoảng sợ, mấy anh em nhà họ Khương cũng không hiểu ra làm sao.

Một lúc lâu sau, Khương Lâm đột nhiên nói: “Mẹ nó, Tam ca, con gà hôm nay là anh bắt hả! Sao anh gian thế? Chúng nó tìm điên cuồng cả buổi chiều, thế mà đến cọng lông cũng chẳng lộ ra.”

Khương Thành không muốn nói quá nhiều, chỉ liếc em trai một cái.

Còn Chương Hà Hoa lại cho cái mông của con trai út một cước: “Đồ ăn cũng không chặn nổi miệng mày!”

Thật ra bà cũng không bảo con trai đưa về, xông xáo đổ thịt gà và canh ra, ngay sau đó rửa qua vài cái rồi đưa tô cho thằng ba: “Được rồi, mau về đi.”

Khương Thành gật đầu. Anh cũng không ở lâu thêm nữa, trong nhà còn hai nhóc con mà.

Khương Thành vừa đi, Khương Lâm trông mong nhìn thịt gà, nói: “Mẹ, không ăn hả!”

Chương Hà Hoa lại cho thêm một đạp, giận dữ nói: “Ăn ăn ăn, mày không coi mấy giờ rồi à, ăn cái rắm! chẳng phải đã ăn cơm tối hết rồi à? Mày là quỷ chết đói đầu thai đúng không!”

Khương Lâm vô cùng tủi thân: “Dù sao chắc chắc Tam ca cũng ấn theo số người để cho, con ăn trước…”

Ầm, lại là một đạp!

Khương Lâm giống như không xương dựa vào trên tường, thảm thương nói: “Con sai rồi sai rồi, lão Phật gia, con sai rồi là được chứ gì!”

Chương Hà Hoa: “Hừ hừ!”

Một tiếng cười lạnh.

Bà bỏ tô thịt gà vào trong tủ, khóa kỹ, nói: “Ngủ!”

Lần phát uy này của Chương Hà Hoa đương nhiên Khương Thành không nhìn thấy, chẳng qua không thấy thfi cũng đoán được. Tứ đệ của anh một ngày không làm cho người ta ngứa rang mấy lần thì cảm thấy ngứa da. Rất nhanh anh đã về nhà, vừa vào đã thấy trong chén hai bé con vẫn còn thịt gà.

Người đàn ông thấp giọng: “Sao bọn con không ăn!”

Tiểu Đường Đường: “Chúng con ăn rồi, còn lại phần cha.”

Khương Thành cho mỗi đứa ba miếng thịt, nhưng hai nhóc này chỉ ăn một miếng, còn hai miếng đều chình ình trong chén, ấy mà canh lại húp không còn một giọt.

Khương Thành ôm lấy hai bé con lên trên đùi, một bên một đứa, nhẹ nói: “Cha không ăn nhiều vậy đâu.”

Anh kẹp một miếng thị gà đưa đến bên miệng con gái cưng, Tiểu Đường Đường kiên định lắc đầu, Khương Thành mỉm cười: “Ngoan, ăn nào, cơ thể con khỏe mạnh thì cha mới yên tâm được!”

Tiểu Đường Đường nhấp nhấp miệng nhỏ, đang do dự thì nghe thấy Khương Thành nói: “Con ăn một miếng, còn lại để cha ăn!”

Cuối cùng Tiểu Đường Đường cũng không chịu được sự dụ hoặc của miếng thịt gà nữa, bị mê hoặc há miệng. Khương Thành cười nhẹ một cái, lại gắp một miếng cho con trai, nói: “Con cũng không thể bớt được, lo bổ sung dinh dưỡng để nhanh cao hơn một chút, vậy có thể giúp đỡ cho cha. Cha luôn trông cậy vào con đó!”

Nghe cha nói thế, Tiểu Lang lập tức cảm thấy nhiệm vụ của mình vô cùng trọng đại, nhóc con nghe lời ăn miếng thị kia.

Khương Thành rất biết dỗ con nít. Miếng tiếp theo, anh lại đổi một lí do khác, cuối cùng cũng dỗ được hai bé con ăn hết.

Sau khi hai tiểu gia hỏa ăn xong mới nhớ, mấy mấy miếng này không phải để dành cho cha sao? Sao mình lại ăn hết rồi? Trong lúc nhất thời, hai bé con đều vò quần áo, bắt đầu cảm thấy áy náy.

Khương Thành: “Bảo bối ngoan, trong nồi còn có mà, cha không để mình lỗ đâu, còn phải nuôi các con nữa mà! Cha không thể ngã xuống được.”

Rõ ràng là một con gà không hề lớn, vậy mà lại bị anh miễn cưỡng chặt thành 30 miếng.

Anh bỏ đầu và chân gà vào trong chén, nói: “Con nhìn này, cha ăn nhiều thế cơ mà!”

Lần cuối cùng bọn anh ăn thịt đã rất lâu trước đây. Còn về phần thị gà, chỉ sợ còn lâu hơn nữa. Tuy đầu gà và chân gà không có thịt, Khương Thành vẫn ăn rất ngon lành. Anh xoa xoa bụng, nói: “Này, no căng luôn.”