Đến ngày xuất viện, thời tiết sáng sủa, đoàn người đưa hai vợ chồng đến ga tàu hỏa, lần này đặt chính là giường mềm.
Bởi vì chân Lâm Quân Trạch không được thuận tiện, cho nên vẫn là Cương Tử đi theo họ cùng nhau trở về, chờ ổn thỏa rồi, lại trở về đơn vị.
Xe lửa đúng tám giờ ba mươi phút sáng xuất phát. Đoàn người ở bệnh viện ăn sáng xong thì đi thẳng đến ga tàu hỏa.
Cố Tử Ý cầm hành lý, Cương Tử và một tiểu binh khác cùng nhau khiêng Lâm Quân Trạch lên xe, đặt lên giường nằm.
Ba người vừa đủ ở cùng một khoang, Cố Tử Ý và Lâm Quân Trạch nằm ở giường dưới, Cương Tử ở giường bên dưới Lâm Quân Trạch.
Sau khi sắp xếp xong, xe lửa cũng khởi hành. Vừa mới đi một đoạn, ai nấy đều ra mồ hôi. Cố Tử Ý cầm khăn lông, chuẩn bị đi lấy nước lau người.
Cô cũng muốn chuẩn bị nước cho Lâm Quân Trạch lau người. Trên người Lâm Quân Trạch có vết thương, sợ nhiễm trùng, nên bình thường phải chú ý giữ gìn vệ sinh.
“Chị dâu, chị ngồi trước đi, em đi lấy nước.”
Cương Tử vừa đặt Lâm Quân Trạch xuống giường, đứng dậy nhận lấy khăn lông rồi định đi lấy nước, nhưng bị Cố Tử Ý từ chối.
“Không sao, cậu cũng vừa lúc lau một chút đi.”
Lúc này Lâm Quân Trạch lên tiếng: “Vậy để Cương Tử đi cùng em đi. Anh ở đây không có việc gì, em cẩn thận một chút.”
Vì vậy cuối cùng là Cương Tử đi lấy nước cùng Cố Tử Ý. Cố Tử Ý lau người xong, cả người thoải mái hơn nhiều. Cô lại cầm khăn lông thấm ướt, lúc ra ngoài thì Cương Tử đã pha xong nước uống.
Khi hai người trở về, Lâm Quân Trạch đang nằm trên giường nói chuyện với một người đàn ông trung niên ở giường bên cạnh.
Cố Tử Ý không muốn làm phiền họ, nên đứng ngoài đợi. Lâm Quân Trạch thấy Cố Tử Ý vào, liền ngừng nói chuyện, giới thiệu với người đàn ông trung niên.
“Đây là vợ tôi, họ Cố.” Sau đó nhìn về phía Cố Tử Ý: “Đây là chú Dương, là đồng hương với chúng ta.”
Cố Tử Ý chào hỏi: “Chú Dương, chào chú.” Chú Dương cũng gật đầu chào Cố Tử Ý.
Sau đó Lâm Quân Trạch và chú Dương tiếp tục nói chuyện. Cố Tử Ý đưa khăn lông cho Lâm Quân Trạch, rồi đi đến giường bên cạnh ngồi xuống.
Vừa rồi hành lý đơn giản đặt ở đầu giường, Cố Tử Ý sửa sang hành lý lại một chút, nhét vào ngầm giường, để một ít đồ thường dùng đặt ở bên ngoài, cũng thuận tiện để lấy.
Lần này điều kiện so lần trước một mình Cố Tử Ý tới rõ ràng tốt hơn, tuy rằng mùi hôi chân vẫn còn loáng thoáng thổi tới, nhưng cũng không khiến người khác quá buồn nôn.
Hơn nữa có thể do bên quân đội mua vé nên hoàn cảnh tương đối sạch sẽ, yên tĩnh hơn.
Lâm Quân Trạch cầm khăn lông Cố Tử Ý đưa, lau một chút, Cương Tử ở bộ đội chắc là khá quen thuộc, cũng không đi lau thân mình, ngồi ở giường Lâm Quân Trạch nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Cố Tử Ý nghe bọn họ nói chuyện với nhau, mới biết được, thì ra chú Dương là giảng viên đại học thực thụ, cũng là do thời kỳ đặc thù, lệnh truyền đến nông thôn.
Tiếng gió tựa hồ càng ngày càng rộng lớn, đã làm một ít lão sư có thể trở về thành, chú Dương chính là một trong số đó.
Cố Tử Ý không nghĩ tới hiện tại đã bắt đầu có manh mối về việc thi đại học, nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy bình thường. Muốn thực hiện chính sách, khẳng định yêu cầu một số giảng viên trở về.
Quốc gia muốn phát triển, nhất định phải coi trọng tri thức. Phát triển toàn năng nhân tài, góp một viên gạch xây dựng quốc gia.
Chú Dương lần này có thể trở về thành có thể cùng người nhà đoàn tụ, tâm tình cũng rất kích động, biết được Lâm Quân Trạch là quân nhân, còn đặc biệt cảm khái cùng bọn họ nói một câu “Xem ra ánh sáng đã trở về rồi.”
Cố Tử Ý tuy rằng đã biết sớm hay muộn sẽ có tin tức khôi phục thi đại học, nhưng bọn người Lâm Quân Trạch không biết, cho nên Cố Tử Ý cố ý vô tình dò hỏi giáo sư Dương một ít về vấn đề chính trị về sau.
Chỉ là giáo sư Dương lần này về thành cũng tương đối đột ngột, tin tức biết được xác thật không nhiều lắm, về tương lai thật sự có thể khôi phục thi đại học, trong lòng vẫn không chắc chắn.
Nghe nói Cố Tử Ý còn học cao trung, sợ Cố Tử Ý bị mấy câu của mình mà từ bỏ tiếp tục học tập.
Vì thế giáo sư Dương vẫn luôn cổ vũ Cố Tử Ý: “Các em hiện tại còn trẻ, đặc biệt là Tiểu Cố, học đến cao trung, học tập nhiều là không sao đâu, nói không chừng ngày nào đó có thể dùng được.” Nói đến cái này, đáy mắt của giáo sư Dương chứa đầy ánh sáng.