Chương 49: Tái khám

Đối với bọn họ dạy học và giáo dục là việc cả đời người, khẳng định hy vọng có thể trọng dụng tri thức tạo nên nhân tài, tiếp tục giúp quốc gia bồi dưỡng nhân tài, làm cho học trò sáng rực rỡ ở mọi lĩnh vực.

Lại nhìn về phía Lâm Quân Trạch nói: “Còn có Tiểu Lâm, nếu có cơ hội học tập thì cứ học nhiều vào, quốc gia phát triển không thể chỉ dựa vào vũ lực, chúng ta có cả tư duy phong phú nữa.”

Cố Tử Ý nghe giáo sư Dương nói liên tục gật đầu, không sai.

Không nghĩ tới giáo sư Dương chỉ nhận được tin tức trở về thành, lại có thể suy nghĩ nhiều như vậy, còn thiện ý mà nhắc nhở bọn họ, không nên từ bỏ việc học, xác thật mặc dù ở thời đại nào, trong đầu có tri thức thì không ai có thể trộm được.

Cố Tử Ý vốn dĩ lúc đầu nói chuyện cùng giáo sư Dương chỉ là muốn mượn giáo sư Dương một ít lời để cô có cớ để học tập. Nhưng như vậy cũng tốt, có cơ hội này, Cố Tử Ý cũng có thể thuyết phục Lâm Quân Trạch cùng nhau tập trung vào việc học hơn.

Dọc theo đường đi người vui vẻ nói chuyện với nhau, chú Dương đi xuống xe trước, bọn người Cố Tử Ý phải đi hai trạm nữa mới xuống xe.

Cố Tử Ý có suy nghĩ sẽ thi đại học, cho nên thời điểm tạm biệt nhau có cùng chú Dương trao đổi phương thức liên lạc.

Mấy ngày nay Cố Tử Ý thường xuyên massage cho Lâm Quân Trạch, miệng vết thương hiện tại đã khôi phục đến không tồi.

Không bởi vì thời tiết nóng bức mà bị nhiễm trùng , trên đường đi xe lửa có dừng lại để kiểm tra nên chậm trễ một chút thời gian, chờ Cố Tử Ý và mọi người tới huyện đã là hai giờ chiều.

Ba người xuống xe lửa, cảm nhận được cái nóng bức ở đây, đã tới huyện thành rồi, Cố Tử Ý cũng không gấp gáp trở về nhà.

Ở ga tàu hỏa vừa lúc nhìn thấy xe lừa, liền bỏ ra hai mao tiền, mướn một chiếc xe lừa, ba người đi tới bệnh viện nhân dân huyện.

Tuy rằng mấy ngày nay có Cố Tử Ý chăm sóc, nhưng sợ Lâm Quân Trạch đi đường bôn ba, chân sẽ có vấn đề. Cho nên ba người liền đi kiểm tra trước, đến lúc đó lại trở về cũng không vội.

Ga tàu hỏa cách bệnh viện huyện cũng không xa, trên đường nói chuyện với người đánh xe bò một lúc, biết được ông ấy cũng là người của huyện Hòa Bình.

Ông ấy còn đặc biệt có lòng tốt nói: “Vậy các ngươi cứ việc đi, tôi cửa bệnh viện chờ, kiểm tra xong tôi sẽ đưa mọi người trở về.”

Chờ tới bệnh viện, cảm ơn chú ấy rồi Cương Tử liền đỡ Lâm Quân Trạch vào bệnh viện, Cố Tử Ý trực tiếp ở cửa sổ bên cạnh đưa một hào, liền đi đến ngoại khoa.

Thời đại này chưa phân phòng phức tạp như về sau, chờ đến khi ba người Cố Tử Ý tới ngoại khoa, liền thấy vài người đang xếp hàng.

Hiện tại người nào bị đau đầu nhức óc, đều sẽ lựa chọn thầy thuốc ở nông thôn, tùy tiện lấy một ít thảo dược là được, rất nhiều người bị bệnh đều tự chịu đựng.

Đỡ Lâm Quân Trạch ngồi ở ghế trên hành lang, không chờ quá lâu đã đến lượt của Lâm Quân Trạc.

Cương Tử chờ ở bên ngoài, Cố Tử Ý dìu Lâm Quân Trạch đi vào, cùng bác sĩ nói sơ lược về bệnh án.

Có thể cảm nhận được bác sĩ rất để tâm đến Lâm Quân Trạch, lúc này bác sĩ kiên nhẫn lắng nghe, cẩn thận hỏi một ít vấn đề, lại kéo ống quần lên kiểm tra rồi.

Nhìn đến miệng vết thương không có nhiễm trùng, còn vui mừng nói với Cố Tử Ý:

“Mọi người chăm sóc rất tốt, miệng vết thương trước mắt không bị nhiễm trùng, cơ bắp cũng không xuất hiện tình trạng teo lại.”

Cố Tử Ý vừa nghe không bị nhiễm trùng liền thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó bác sĩ lại nói: "Tôi sẽ kê thêm thuốc cho mọi người, về nhà dưỡng thương cẩn thận."

Lại thực hiện trách nhiệm nhắc nhở một số việc cần chú ý tiếp theo, Cố Tử Ý cũng liền đỡ Lâm Quân Trạch ra cửa.

Cương Tử vừa thấy họ ra ngoài, vội tiến lên hỏi: "Chị dâu, thế nào rồi? Vết thương của doanh trưởng không sao chứ?"

"Không sao, bác sĩ vừa mới kê thêm thuốc, sau này định kỳ đến khám là được." Lâm Quân Trạch nói trước.

Nghe được doanh trưởng nhà mình nói không sao, Cương Tử cũng liền yên tâm rồi. Qua bên kia đỡ Lâm Quân Trạch: "Chị dâu, em đỡ là được, chị cẩn thận chút."

Cố Tử Ý cũng liền thả tay, bảo hai người trước tiên ngồi chờ một lát, cô đi lấy thuốc trước.

Lâm Quân Trạch cao một mét tám mươi mấy, tuy rằng nói chỉ đùi phải bị thương, nhưng cũng hơn phân trọng lượng nửa cơ thể trọng lượng đè trên người cô, quả thật có chút không thoải mái.

Lâm Quân Trạch nghĩ đều đã đến đây, liền bảo Cố Tử Ý tiện thể đi xem một chút tình hình đứa bé.

Cố Tử Ý nghĩ rồi cũng không từ chối, cuối cùng đối với cô mà nói, đây là lần đầu tiên mang thai, một đường bôn ba cũng sợ mệt đứa bé, xảy ra sai sót nào làm đứa bé này không thể thuận lợi sinh ra, thật là không đáng.

Vì vậy Cố Tử Ý bảo hai người bọn họ ở đây chờ một chút, chuẩn bị đi tìm bác sĩ, nhưng Lâm Quân Trạch không chịu.