Chương 47: Quyết định trở về

Vừa nhắc đến xong liền hắt xì một cái, Cố Tử Ý cảm thấy hẳn là hai anh em đang nghĩ đến mình, không uổng công cô thương bọn chúng, mang tâm trạng tốt, Cố Tử Ý cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hai anh em mà Cố Tử Ý nhớ đến, đang cầm một chuỗi đường hồ lô khoe khoang khắp thôn, có chỗ nào còn nghĩ đến mẹ mình đâu chứ.

Chỉ là lúc đói mới nhớ đến thôi.

Bất giác, Cố Tử Ý ở đây đã ở hơn nửa tháng.

Mỗi ngày trên cơ bản đều mang cơm hai bữa cho Lâm Quân Trạch, đến buổi chiều, Cố Tử Ý thỉnh thoảng sẽ cải trang, đi chợ đen gần đó mua một chút đồ tốt.

Nói gì thì nói, cô cũng tìm được khá nhiều đồ hiếm lạ.

Cố Tử Ý bụng lớn, mục tiêu cũng khá lớn, cho nên cũng chỉ đi vài lần cũng không dám lại đi nữa.

Buổi sáng một hôm nọ, Cố Tử Ý mang theo cơm sáng đi vào bệnh viện, vừa vặn gặp bác sĩ Trần đến kiểm tra phòng.

Cố Tử Ý bước chân nhẹ nhàng, đi đến phòng bệnh, đứng ở một bên, chờ bác sĩ Trần kiểm tra kết quả.

Một lúc lâu sau, bác sĩ Trần mới buông thiết bị xuống, liếc mắt nhìn hai người Lâm Quân Trạch và Cố Tử Ý một cái.

Cương Tử “......” Anh ấy cứ ẩn hình đi là được.

Mấy người đều có chút khẩn trương nhìn bác sĩ Trần, chờ đợi kết quả của bác sĩ Trần.

Bác sĩ Trần đột nhiên bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, vẫn có chút ngượng ngùng.

Khụ một tiếng, mới nói: “Khôi phục không tồi, đùi phải tương đối nghiêm trọng, trên cơ bản có thể về nhà tĩnh dưỡng, nhớ rõ định kỳ tái khám là được.”

Cố Tử Ý trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều thay đổi đa dạng bữa cơm cho Lâm Quân Trạch, nhìn bộ dạng đầy đặn của Lâm Quân Trạch là biết, chính là được cô nuôi béo một chút.

Lần này nghe bác sĩ Trần nói hồi phục không tồi, trong lòng rất vui mừng, chứng minh trong khoảng thời gian này nỗ lực của mình không uổng phí.

Cương Tử cũng là thở phào nhẹ nhõm, doanh trưởng lợi hại như vậy, xuất ngũ là tổn thất của tổ chức, còn tốt còn tốt.

Bản thân Lâm Quân Trạch nghe thấy kết quả này cũng rất vui vẻ, như vậy có phải đã chứng minh mình không cần xuất ngũ về nhà?

Không đợi mọi người vui mừng được bao lâu, bác sĩ Trần lại nói:

"Tuy rằng vết thương đã hồi phục khá tốt, nhưng vẫn cần phải cẩn thận, bình thường cần phải massage cơ bắp chân nhiều hơn để máu lưu thông tốt, thì giai đoạn phục hồi sau này cũng sẽ không quá vất vả."

Mọi người đều bị lời nói của bác sĩ Trần làm cho thở phào nhẹ nhõm, sợ nhất là hai chữ "tuy rằng".

Còn may, kết quả hiện tại vẫn tương đối tốt, tiếp theo cần phải bàn bạc xem là tiếp tục ở đây dưỡng thương, hay là về nhà.

Sau khi bác sĩ Trần và Cương Tử đi rồi, Cố Tử Ý liền đem cháo ra, hai người ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

Cố Tử Ý mới nói: "Bác sĩ Trần nói có thể về nhà dưỡng thương, anh muốn ở đây hay là về nhà?"

Lâm Quân Trạch cũng luôn suy nghĩ vấn đề này, Cố Tử Ý nhìn ra anh đang phân vân, cũng không thúc giục anh. Cô rời nhà cũng đã một tháng, thật sự có chút nhớ hai đứa nhỏ.

Nếu Lâm Quân Trạch không cùng cô trở về, cô muốn nhanh chóng trở về.

Lâm Quân Trạch cũng không để Cố Tử Ý chờ lâu, khi hai người gần ăn xong, Lâm Quân Trạch nhìn về phía cô nói:

"Anh cùng em trở về, cũng hơn nửa năm chưa gặp con. Vừa lúc mấy năm nay tích cóp không ít tiền,nếu như xuất ngũ cũng lo liệu được một thời gian."

Nghe anh nói như vậy, Cố Tử Ý cũng không ngoài ý muốn, dù sao ở đây, trừ phương tiện trị liệu ra, thì xét về độ thoải mái thì chắc chắn không bằng ở nhà, hơn nữa ở nhà chăm sóc sẽ tiện hơn.

Hiển nhiên Lâm Quân Trạch cũng có ý như vậy, Cố Tử Ý mỗi ngày chạy đi chạy lại, Lâm Quân Trạch cảm thấy cô vốn dĩ đã gầy nay càng thêm gầy.

Vì vậy liền quyết định như vậy, Lâm Quân Trạch bảo Cương Tử đi báo cáo với lãnh đạo, buổi chiều, vài vị lãnh đạo liền tới thăm.

Họ cũng nghe nói khả năng hồi phục Lâm Quân Trạch rất lớn, tiếp theo nếu không có vấn đề gì vẫn có thể tiếp tục vì đất nước cống hiến.

Mấy người thương lượng một hồi, lãnh đạo cũng đồng ý Lâm Quân Trạch về nhà dưỡng thương, cho anh đủ kỳ nghỉ.

Cuối cùng quyết định ở lại bệnh viện quan sát hai ngày, xác định không có vấn đề gì thì có thể đi trở về.

Bởi vì đã xác định thời gian xuất viện của Lâm Quân Trạch, trước tiên Cố Tử Ý cũng thu dọn đồ đạc.