Lâm Quân Trạch không ngờ Cố Tử Ý lại không như trong tưởng tượng của mình, không cuồng loạn, cũng không đánh chửi, mà lại rất bình tĩnh nói với anh rằng, nếu muốn xuất liền xuất.
Lúc này, không phải Cố Tử Ý kinh ngạc, mà là Lâm Quân Trạch trợn tròn mắt. Vợ không lẽ đang nghẹn cái gì chờ mình nói chứ?
Nuốt nước miếng, anh nói khó khăn: “Vợ, em có gì thì cứ nói ra, đừng để trong lòng.”
Cố Tử Ý suýt nữa cười ra nước mắt. Người này, nói chuyện ôn tồn như vậy, còn tưởng rằng mình đang tức giận? Cô có thể có ý xấu gì chứ?
Muốn nói có, cũng chỉ là muốn đem lão chồng chó săn mang về nhà mà thôi. À không, đã là nhà mình rồi.
Khụ khụ!
“Anh tưởng tượng gì đấy? Ngày tháng tiếp theo còn có thể không sống tốt được? Xuất ngũ thì xuất ngũ, tổ chức sắp xếp thế nào thì chúng ta cứ làm theo, con cái đều ba đứa rồi, em còn có thể không cần anh sao?”
Cố Tử Ý không kiên nhẫn, chỉ thiếu chút nữa nhéo lỗ tai Lâm Quân Trạch một cái để anh tỉnh táo lại.
Nhìn thấy Cố Tử Ý như vậy, Lâm Quân Trạch mới có một chút tin tưởng, Cố Tử Ý thật sự không ngại việc anh xuất ngũ.
Tất nhiên, trong lòng anh tính thế nào thì chỉ có mình anh biết.
Sau đó hai người lại bàn bạc về việc sau khi xuất ngũ. Nếu có thể hồi phục tốt thì đương nhiên là tốt nhất, Lâm Quân Trạch rõ ràng rất thích công việc hiện tại.
Nếu không thể hồi phục thì đành về nhà thôi, lúc đó hai người cùng nhau thi đại học rất không tồi.
Đối với Cố Tử Ý, trải qua thi đại học rồi, thi đại học cũng chỉ là chuyện chơi chơi mà thôi. Tuy nhiên, nếu muốn thi một trường tốt, thậm chí là đại học danh tiếng, thì cần phải nghiêm túc.
Hiện tại Cố Tử Ý là người khá Phật hệ, kế hoạch chắc chắn là từng bước thực hiện, trước mắt việc cấp bách vẫn là vết thương của Lâm Quân Trạch và Tam Bảo.
Đời trước Lâm Quân Trạch đều hồi phục rất tốt, đời này có cô “chăm sóc”, còn có thể xảy ra sai sót gì chứ?
Có thể coi như hai người tâm sự trong bữa cơm, cũng ăn hết sạch. Cơm cũng ăn xong rồi, bên ngoài trời vẫn còn nắng, Cố Tử Ý theo thói quen, vẫn là ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi một lúc, đợi đến chiều tối mới quay về nhà khách.
Lâm Quân Trạch sau khi Cố Tử Ý ngủ rồi, mới bảo Cương Tử vào, đỡ anh đi giải quyết chuyện quan trọng của đời người.
Vừa rồi Cố Tử Ý đã hỏi anh có cần không, nhưng tiếc là anh Lâm đây da mặt mỏng, chỉ có thể từ chối Cố Tử Ý, mới nghẹn đến bây giờ.
Toàn bộ quá trình còn cẩn thận dè dặt, sợ đánh thức Cố Tử Ý. May mắn thay, Cố Tử Ý vừa nằm xuống giường là ngủ khò khò, cũng không thấy được anh bị vả mặt như thế nào.
Chờ đến khi Cố Tử Ý dậy thì đã không sai biệt lắm ba giờ, vẫn là giống như ngày hôm qua, Cố Tử Ý tự mình quay về nhà khách ăn cơm, Cương Tử sẽ mang cơm tối cho Lâm Quân Trạch.
Cố Tử Ý trở về nhà khách, tắm rửa, ở phòng xem sách tiêu khiển một thời gian.
Chờ đến sáu giờ mới từ không gian cầm một chén hoành thánh ăn, ăn xong Cố Tử Ý cảm thấy mình không thể cứ ở trong phòng mãi được, liền làm bộ ra ngoài ăn cơm, thuận tiện cũng tiêu thực.
Vừa ra đã thấy Cương Tử ngoài cửa, nhìn thấy Cố Tử Ý bước ra, cậu tiến đến hỏi: “Chị dâu, doanh trưởng lo chị không ăn cơm nên gọi tôi đến.”
“Tôi đang chuẩn bị đi đây.” Cố Tử Ý không nói mình đã ăn rồi, dù sao cô cũng chưa ra khởi phòng lần nào. Tuy rằng bây giờ không có camera theo dõi nhưng nếu bị phát hiện thì rất phiền nên cô không nói là mình đã ăn rồi
Nghe thấy Cố Tử Ý không ăn, Cương Tử tiến lên, từ trong túi móc ra một xấp tiền và phiếu đưa cho Cố Tử Ý:
"Doanh trưởng sợ chị dâu trên người không có phiếu, cố ý bảo tôi đến đưa cho cô, doanh trưởng còn nói, chị dâu cứ việc tiêu, không đủ anh ấy lại đưa thêm."
Cố Tử Ý thực sự không thể tưởng tượng được, Lâm Quân Trạch còn có loại hành động này.
Cứ việc tiêu, không cần giữ...
Nếu không phải chính mình xuyên đến niên đại, Cố Tử Ý phải hoài nghi mình có phải xuyên đến cái gì bá đạo tổng tài trong thế giới không, đây đúng là mùi vị của phát tài......
Cuối cùng, Cố Tử Ý vẫn rất hài lòng nhận lấy xấp tiền và phiếu, khéo léo từ chối ý tốt của Cương Tử muốn mời cô ăn cơm.
Nói đùa, mình vừa mới ăn một bát hoành thánh lớn, dù bụng to đến đâu, ăn thêm một đống nữa lúc này cũng không nuốt nổi đâu.
Thời tiết ở Liêu tỉnh mát so với Quảng tỉnh, đến chạng vạng, hoàng hôn hòa cùng gió đêm, thổi đến người cũng sảng khoái.
Cố Tử Ý đi quanh nhà khách hai vòng, đợi đến mặt trời xuống núi mới thong thả trở về.
Trở lại phòng, Cố Tử Ý liền trực tiếp xách xô nước, rửa mặt đơn giản một phen.
Trời cũng dần tối, Cố Tử Ý nằm trên giường nghỉ ngơi, một ngày vội vàng không nhớ, vừa nằm xuống không kìm được liền nghĩ đến hai đứa con trai trong nhà.