Chương 16: Bánh kem

Nhìn hai đứa con đáng yêu, Cố Tử Ý cuối cùng không nhịn được, hôn một cái lên má trắng nõn của hai người “Bẹp” một tiếng.

Hôn xong cũng không xem biểu cảm của hai đứa, tâm trạng vui vẻ đi ra phòng, đi vào bếp chuẩn bị bánh kem cho bọn họ.

Hai anh em bị hôn, mãi đến khi Cố Tử Ý đi ra ngoài một lúc lâu mới ngơ ngác phản ứng lại.

Vừa rồi mẹ hôn bọn họ? Thật sao? Mẹ lại hôn bé... Nếu lúc này có máy đọc tâm thì trong đầu hai anh em đại khái là “Aaaaaaaaaa ~ mẹ hôn bé kìa~”

Đại Bảo nghĩ đến mùi thơm của mẹ hôn mình, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, xấu hổ.

Mà Nhị Bảo chỉ là ngây ngốc cười, được mẹ hôn, Nhị Bảo vẫn là thích mẹ hiện tại này nha!

Hai đứa con tâm lý bấn loạn mà bên này Cố Tử Ý chẳng biết gì.

Cô từ không gian lấy ra một ít bột mì, lại từ tủ bếp trong góc lấy ra mấy quả trứng gà.

Nghĩ đến nhà không có lò nướng, bánh kem chỉ có thể làm đơn giản.

Chờ lúc rảnh sẽ nhờ anh trai Lâm giúp đỡ xây một cái lò nướng chuyên dụng.

Cố Tử Ý trước đập sáu quả trứng gà vào bát, tách lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng ra.

Sau đó cho sữa bò và đường trắng vào, khuấy đều cho đến khi tan hết, thêm bột mì ít gluten và một ít bột ngô, tiếp tục khuấy.

Sau đó phần lòng trắng trứng còn thừa, cho thêm nước chanh và đường trắng, lại từ không gian lấy ra một chiếc máy đánh trứng chạy bằng điện.

Đánh lòng trắng trứng cho đến khi đặc quánh, bông lên, cuối cùng cho lòng trắng trứng đã đánh chia làm hai lần cho vào lòng đỏ.

Sau đó khuấy, chia đều vào các bát nhỏ, bỏ hết bọt khí trong bát. Dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, dùng dao chọc vài lỗ nhỏ trên bề mặt. Cho vào nồi hấp khoảng 30 phút.

Hai anh em nghe nói có đồ ăn nên sáng sớm đã đợi ở cửa bếp. Cố Tử Ý đuổi họ đi chơi.

Nhị Bảo lại kéo Đại Bảo chạy đến chơi với lũ trẻ con. Nhị Bảo chủ yếu muốn khoe với bạn bè của mình, đương nhiên Cố Tử Ý không biết điều đó.

Cố Tử Ý ngồi trước bếp, thêm củi lửa, nghĩ đến hai anh em vừa mới thay quần áo, liền tranh thủ lúc này đi giặt quần áo.

Lúc tìm quần áo, Cố Tử Ý nhìn thấy, quần áo của hai đứa nhỏ ít đến đáng thương, hơn nữa hầu hết đều có vá.

Trong nhà có lẽ chỉ có quần áo của nguyên chủ là nhiều nhất. Cố Tử Ý vừa nhìn thấy cũng không biết phải nói gì.

Nhìn thấy mấy bộ đồ này mà phát sầu.

Nhưng hiện tại cô đến, là một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp, vấn đề này vẫn không làm khó được cô.

Trước khi xuyên đến đây Cố Tử Ý cũng đã mua rất nhiều đồ áo, đồ dùng dành cho trẻ em đặt trong không gian.

Chỉ là rất nhiều thứ đều không hợp với thời đại này nên vẫn phải mua vải để may lại hai bộ quần áo cho hai đứa nhỏ.

Cố Tử Ý nghĩ hôm nào rảnh sẽ đi huyện thành một chuyến, như vậy đồ đạt trong nhà cũng có cớ để lấy ra.

Mặc dù hiện tại nhà ở xa, lại chỉ có hai đứa nhỏ, nhưng để đề phòng bất trắc, Cố Tử Ý vẫn không dám quá trắng trợn lấy đồ vật từ không gian ra, vì hiện tại thời kỳ này vẫn tương đối nhạy cảm.

Cố Tử Ý chỉ trong ba mươi phút đã giặt sạch mấy bộ quần áo, treo ở sân trên cây gậy tre.

Hiện tại đang là mùa hè, quần áo đến tối cũng sẽ khô.

Giặt xong quần áo, bánh kem trong nồi cũng sắp chín.

Cố Tử Ý thuận tiện vo một ít gạo kê, cho vào nồi, nấu cháo tối.

Lấy bánh kem ra khỏi nồi, mùi trứng gà thơm lừng bay khắp nơi.

May mắn nhà Cố Tử Ý cách thôn khá xa, nếu không mùi hương này bay ra ngoài, chắc chắn sẽ làm cho trẻ em trong thôn thèm chảy nước miếng.

Đặt bánh kem lên bàn để nguội, Cố Tử Ý ra cửa gọi hai đứa nhỏ về ăn bánh kem.

Nhị Bảo ra khỏi nhà khoe khoang với lũ bạn, thu hoạch được ánh mắt ngưỡng mộ của những đứa trẻ khác.

Cảm thấy mỹ mãn, cậu về nhà.

Trên đường về sẵn tìm anh trai, cậu gặp Cố Tử Ý ở cửa. Cậu không cần Cố Tử Ý nói, đã ngửi thấy mùi bánh kem.

Cậu bỏ mặc Đại Bảo đang kéo tay mình, buông tay chạy thẳng vào nhà.

Cố Tử Ý đứng ở cửa, nhìn vẻ mặt háo hức của cậu, cười mắng: “Chậm một chút, bánh kem ở ngay đó, đừng chạy.”

Nghe vậy, Nhị Bảo hơi chậm lại bước chân, chạy đến trước mặt Cố Tử Ý, ôm chân cậu nũng nịu:

“Mẹ, đi nhanh đi nhanh. Nhị Bảo sắp đói chết rồi.”

Nói xong, cậu kéo tay Cố Tử Ý, đẩy cửa ra.

Vừa vào nhà, mùi bánh kem càng nồng nàn, Nhị Bảo hít một hơi thật sâu, thật thơm!

Cậu hấp tấp muốn chạy vào bếp.

Bị Cố Tử Ý dẫn đi rửa tay. Đại Bảo theo sau cũng ngoan ngoãn ngồi xổm bên giếng, xoa xoa tay nhỏ.

Cố Tử Ý rửa tay cho hai đứa trẻ, tiện tay lau khô cho chúng.

Rửa xong tay, bánh kem cũng hơi nguội đi.

Cố Tử Ý cho mỗi đứa một cái muỗng, để chúng tự múc ăn. Cô cũng nghĩ đến mấy đứa trẻ nhà Lâm gia, định lấy mấy cái cho chúng thử.

Nhưng nghĩ đến tính cách của nguyên chủ, lập tức nhiệt tình như vậy, trưa nay mới tặng thịt, tối lại lấy bánh kem, sợ người nhà Lâm gia nghi ngờ gì đón nên cô đành bỏ qua.