Tối đến, rửa mặt cho hai đứa nhỏ và bản thân, Cố Tử Ý cũng sớm đi ngủ.
Cả ngày hôm nay cũng không làm gì, chỉ nấu ba bữa cơm, cảm giác so với mình trước kia làm một ngày công còn mệt hơn.
Cố Tử Ý cuối cùng hiểu được vì sao người ta nói bà chủ gia đình rất vất vả.
Thêm nữa là thân này đang mang thai, thật sự cảm thán một câu:
“Đúng là không dễ dàng! Đặc biệt là bà chủ gia đình còn đang mang thai.”
Ngày hôm sau, Cố Tử Ý cũng không ra ngoài. Hôm qua cô vừa nhìn thấy sau vườn có một mảnh đất trống, liền nghĩ xử lý một chút.
Đến lúc đó trồng chút rau dưa trái cây, cũng có cớ cho mình lấy đồ vật từ không gian ra.
Vì vậy, buổi sáng ăn xong cơm sáng, cô lấy lý do hỗ trợ làm việc có khen thưởng, kéo hai đứa trẻ ra sân sâu nhổ cỏ.
Một nhà ba người nhổ một ngày, cũng chỉ nhổ được hai phần mà thôi.
Cố Tử Ý quyết định không vội, nghĩ để lúc sau từ từ xử lý. Đến lúc đó lại tìm các anh trai ở Lâm gia hỗ trợ trồng trọt.
Cố Tử Ý tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình tái phát bệnh lười.
Nhị Bảo cảm thấy mấy ngày nay là thời gian vui vẻ nhất kể từ khi cậu sinh ra.
Tuy rằng mỗi ngày đều phải giúp mẹ làm việc, nhưng thức ăn thật sự không chê vào đâu được.
Nếu có thể mỗi ngày như vậy thì tốt rồi. Nhị Bảo nghĩ trước khi đi ngủ.
Cố Tử Ý hôm nay thức dậy khá sớm, vì muốn đi huyện thành.
Vừa hay hôm qua trong thôn có người nói có điện báo của bộ đội, dựa theo thời gian, Lâm Quân Trạch chắc hẳn đang bị thương ở bệnh viện.
Cố Tử Ý biết hôm nay sẽ có điện báo, vì vậy sáng sớm đã dậy, nấu một nồi cháo, hầm ba chén canh trứng, đặt trong nồi giữ ấm, cho hai đứa nhỏ ăn khi thức dậy.
Vì dự định hôm nay sẽ ra ngoài, nên tối hôm qua Cố Tử Ý đã cố ý đến Lâm gia, nhờ mẹ Lâm đến nhà chăm sóc hai đứa nhỏ.
Cố Tử Ý chỉ đơn giản cầm một lọ sữa bò và bánh bao thịt từ không gian ra ăn no.
Vừa ra khỏi cửa chuẩn bị đi nhà Lâm gia, Cố Tử Ý đã thấy mẹ Lâm từ trong thôn đi tới.
Cố Tử Ý không đóng cửa, chờ mẹ Lâm đến trước mặt, mới nói: “Mẹ, con có để cháo và canh trứng trong nồi, mẹ ăn trước đi, phần của bọn nhỏ hâm lại sau.”
Mẹ Lâm nghe Cố Tử Ý còn nấu bữa sáng cho mình, có chút ngạc nhiên.
Trước đây, Cố Tử Ý đều trực tiếp bảo mẹ Lâm chờ hai đứa nhỏ tỉnh, rồi mang hai đứa nhỏ đến Lâm gia ăn.
Không ngờ hôm nay lại tự mình làm. Còn làm cho bà một phần nữa?
Mặc dù trong lòng ngạc nhiên với sự thay đổi của Cố Tử Ý, nhưng mẹ Lâm cũng không nói gì, chỉ bảo Cố Tử Ý yên tâm đi, mẹ sẽ chăm sóc tốt hai đứa nhỏ.
Sau đó, mẹ Lâm cũng đưa Cố Tử Ý lên xe bò của Đại Trụ, một người hàng xóm ở đầu làng, để đi huyện thành.
Cố Tử Ý không phải không nhìn thấy biểu hiện ngạc nhiên của mẹ Lâm.
Ban đầu, cô cũng định dựa theo tính cách của nguyên chủ để sống.
Nhưng sau đó suy nghĩ lại, nếu muốn cùng Lâm Quân Trạch sống lâu dài, mình có thể giả vờ một thời gian, chẳng lẽ còn phải giả như vậy cả đời được sao?
Cố Tử Ý không làm được, vì vậy cũng quyết định thuận theo tự nhiên.
May mắn là mẹ Lâm ngày thường không qua đây thường xuyên, nên cũng không khiến người khác nghi ngờ gì.
Đến đầu làng, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe bò đang chờ ở đó, có vài người ngồi ở phía sau xe bò, trên ghế nhỏ.
Khi Cố Tử Ý đi lên, người đang ngồi trên xe bò là chú Đại Trụ, ông ấy chào hỏi Cố Tử Ý:
“Vợ thằng tư, lại đi huyện thành à?”
Chữ “lại” này có chút ý vị sâu xa, những người phụ nữ trên xe đều quay lại nhìn Cố Tử Ý.
Có vẻ như họ rất không ủng hộ hành vi thường xuyên đi huyện thành mua đồ của nguyên chủ.
Nhưng cũng không có cách nào, ai bảo người ta đã lấy chồng rồi. Hâm mộ thì cũng chỉ có thể hâm mộ thôi.
Cố Tử Ý không hề ngại ngần, cười trả lời:
“Đúng vậy, chú Đại Trụ. Con đi xem có điện báo của Quân Trạch hay không.” Chú Đại Trụ nghe Cố Tử Ý nói vậy cũng không nói gì nữa.
Cố Tử Ý đưa một mao tiền xe rồi lên xe bò.