"Đại Bảo giỏi lắm, trong lúc mẹ đang nghỉ ngơi, đã chăm sóc em trai rất tốt. Thế Đại Bảo nói mẹ nghe xem com muốn khen thưởng cái gì?"
Nhị Bảo vừa nghe thấy mẹ nói có khen thưởng thì lập tức bỏ đi chơi.
Cậu giơ tay lên loạng choạng, sợ mẹ không nhìn thấy. Chạy đến trước mặt mẹ, ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mẹ, hưng phấn nói: "Mẹ ơi, mẹ ơi, Nhị Bảo cũng muốn khen thưởng."
Nói xong cậu còn sợ mẹ sẽ từ chối thì bổ sung thêm: "Nhị Bảo ngoan, ngoan."
Cố Tử Ý nhìn bộ dạng ngốc manh của Nhị Bảo, có tâm muốn trêu đùa một chút, liền dắt tay hai anh em đi vào phòng thay quần áo cho chúng. Vừa đi vừa nói:
"Anh trai là do chăm sóc con mới có khen thưởng, Nhị Bảo làm gì để mẹ khen thưởng nha?"
Đại Bảo nghe mẹ khen ngợi thì khóe miệng không ngừng nhếch lên. Đôi mắt cong cong, đáng yêu cực kỳ.
Nhị Bảo nghe mẹ hỏi cậu ngoan ở đâu thì khuôn mặt nhỏ nhíu lại, rất buồn rầu.
Cố Tử Ý chưa bao giờ thấy một đứa trẻ có biểu cảm phong phú như vậy, lúc thì cười, lúc thì lại buồn rầu.
Cố Tử Ý nhìn thấy Nhị Bảo như vậy thì bật cười thành tiếng.
Nhị Bảo nghe thấy tiếng cười thì ngẩng đầu nhìn thấy mẹ mình đang cười. Tuy không biết mẹ đang cười gì nhưng trực giác cho thấy mẹ đang cười nhạo mình.
Nhị Bảo hừ một tiếng lại nghĩ đến, bình thường mình thật sự không có gì ngoan để đáng được khen ngợi, lại bắt đầu nũng nịu.
"Mẹ ơi, Nhị Bảo sẽ ngoan ngoãn, Nhị Bảo muốn thưởng được không ~"
Đi đến phòng, Cố Tử Ý đi trong ngăn tủ tìm quần áo cho hai anh em, ngồi ở trên ghế, giúp chúng thay quần áo.
Nhìn Nhị Bảo vô lại như vậy, cô có ý định muốn giáo dục nó một chút, liền kéo hai anh em đến bên mình.
Ban đầu Cố Tử Ý muốn một bên ôm một đứa trẻ, nhưng nhìn bụng mình đã to lên, cô vẫn bỏ ý nghĩ đó.
Cố Tử Ý nhìn về phía Nhị Bảo:
"Anh trai là thường xuyên chăm sóc em, cho nên mẹ mới khen thưởng, nhưng Nhị Bảo cũng không biết mình ngoan ngoãn ở đâu, cho nên mẹ không thể cho khen thưởng cho con nha."
Nhìn Nhị Bảo miệng một bẹp, làm ra bộ dạng muốn khóc.
Cố Tử Ý nghiêm mặt nói: "Khóc cũng vô dụng, không có tác dụng với mẹ đâu, vì vậy khóc là không thể giải quyết vấn đề."
Cố Tử Ý có ý định sửa lại thói quen chỉ cần khóc là sẽ đạt được đồ vật của Nhị Bảo.
Nhị Bảo cái hiểu cái không, đại khái cũng biết khóc cũng vô dụng, mẹ sẽ không mềm lòng. Trên mặt biểu hiện muốn khóc không khóc, thật đáng thương.
Đại Bảo thấy Nhị Bảo như vậy, lại thói quen xin cho em trai, Cố Tử Ý kịp thời ngăn cản. Lời nói thấm thía nói:
"Đại Bảo, tuy rằng con là anh trai, nhưng con cũng chỉ hơn Nhị Bảo một phút thôi, con cũng là một đứa trẻ, vì vậy không cần cái gì đều nhường em trai."
Đại Bảo lần đầu tiên nghe mẹ nói như vậy, mình cũng là trẻ con, có thể không cần cái gì đều nhường em trai, điều này khiến cậu không khỏi có chút mờ mịt.
Cho đến nay, người lớn luôn nói cậu là anh trai, phải chăm sóc tốt em trai, phải nhường em trai, nhưng hôm nay mẹ lại nói với mình, không cần cái gì cũng nhường em trai, thật sự có thể chứ?
Cố Tử Ý cũng không trông cậy vào một hai lần là có thể khiến trẻ con nhớ kỹ, chỉ là trước cho bọn chúng liều dự phòng, sau đó lại chậm rãi dẫn đường là được.
Ở hiện đại thấy nhiều gia đình sinh đôi, người lớn luôn nói với đứa lớn phải nhường em trai, em gái, em trai, em gái còn nhỏ gì đó.
Hai đứa trẻ đều là trẻ con, dựa vào đâu một bên phải nhường nhịn, hoàn toàn không quan tâm ý nguyện của trẻ con, cứ một hai ép buộc chúng làm theo.
Điều này đối với bản thân trẻ con là không công bằng.
Không phải nói không cho nó nhường nhịn, chăm sóc em trai, mà phải xem đứa bé có nguyện ý hay không.
Vuốt ve đầu hai anh em, giọng điệu ôn hòa nói: "Tuy rằng Nhị Bảo không được mẹ khen thưởng, nhưng hôm nay mẹ sẽ làm bánh kem cho các con được không. Đại Bảo muốn gì thì nghĩ kỹ rồi nói cho mẹ nghe nha!"
Nhị Bảo vừa nghe nói có ăn, lập tức liền quên hết những gì không thoải mái trước đó, chỉ nghĩ đến ăn.
Đặc biệt là mẹ nói bánh kem, Nhị Bảo nghĩ nhất định rất ngon.
Đại Bảo thấy mẹ đối với bọn họ dịu dàng như vậy, lại sờ soạng đầu mình, có chút ngượng ngùng nói: “Được, ăn bánh ạ.”