Ngày hôm sau rất nhanh đã đến, Vệ Thế Quốc đã sớm không chờ được mà xin nghỉ từ hôm qua.
Đại đội trưởng thấy bảo có xe lừa, trong thôn cũng có những cô gái khác cùng đi xe lừa, thêm nữa Tô thanh niên trí thức đối với trấn trên lại rất quen thuộc, còn sợ cái gì?
Bất quá đứa cháu Vệ Thế Quốc này cũng không dễ dàng, mắt ông cũng thấy Tô thanh niên trí thức cũng có ý muốn sống cùng Thế Quốc, không nên vì chuyện bé này mà cãi nhau, cho nên đại đội trưởng liền phê chuẩn.
Người trong thôn nguyên bản còn buồn bực Vệ Thế Quốc sao hôm nay không đi làm? Vừa đi hỏi thì biết được hắn hôm nay xin nghỉ làm cùng vợ đi trấn trên kiểm tra.
Lập tức liền có người nói: "Tô thanh niên trí thức cũng quá đỏng đảnh rồi, mang thai đi kiểm tra mà thôi, còn được chồng hộ tống đi?"
"Cũng không phải sao, chúng ta trong thôn phụ nữ mang thai cũng không ít, nào có ai cần quan tâm như vậy? Tự đi kiểm tra không được sao, còn kéo đàn ông cùng đi kiểm tra nữa, không thể nhìn nổi!"
"Thế Quốc đây cũng là nhịn không được a, trận mưa đợt trước tôi còn thấy hắn nửa đêm ra ruộng nhìn lúa, hôm nay có thể buông được việc đồng áng rồi!"
"Giác ngộ như vậy có chút không đúng lắm..."
"Vương lão lục anh im miệng!" Vương Cương lập tức tức giận nói: "Thế Quốc nhiều năm như vậy mặc kệ gió táp mưa sa, đây là lần đầu tiên xin phép, thế nào, hắn từng này tuổi mới được làm cha có chút không chờ được mà đưa vợ đi khám? Anh lại bảo không giác ngộ được, có muốn hay không tôi bảo đội bình chọn, xem ai bị bình là giác ngộ không cao?"
"Bình cái gì mà bình? Nhà tôi là thành phần bần nông đâu giống như ai kia!" Vương lão lục nói.
"Chó chết, lúc trước vì tránh tu sửa đập chứa nước là ai bị ngã gãy chân, là ai cõng anh đi nối xương chân, nghe bệnh viện nói nếu chậm thêm chút nữa, chân anh liền không giữ được!" Vương Cương nói xong liền muốn đi đánh người.
Lại bị anh trai của hắn Vương Thiết kéo lại, nhưng vẫn hướng Vương lão lục quát: "Nhanh nhẹn đi làm việc đi, còn ở đây nói lung tung linh tinh!"
Nhìn Vương lão lục lại lấy thành phần gia đình ra nói chuyện, những người khác nhìn hắn đầy giễu cợt.
Ai chẳng biết trong đầu Vương lão lục suy nghĩ gì. Hẳn là ghen tị a.
Lúc trước hắn có ý đồ với Tô thanh niên trí thức, mẹ hắn vậy mà cũng dám đi tìm Tô thanh niên trí thức hỏi thăm điều kiện trong nhà, trong nhà Tô thanh niên trí thức điều kiện rất tốt, ánh mắt không biết cao đến đâu, nhưng trực tiếp đem hai mẹ con nhà hắn mắng xối xả.
Hiện giờ Tô thanh niên trí thức cùng Thế Quốc có cuộc sống hạnh phúc, hắn lại bắt đầu ở đây lấy thành phần gia đình ra nói.
Cũng có mặt mũi nói đến thành phần gia đình sao, Vương Cương nói không sai, đơn giản nhất là chuyện năm ngoái, khi đó Vương lão lục vốn tính toán giả vờ ngã tránh né việc đi sửa đập nước, ai biết đùa quá hoá thật, thiếu chút nữa đem chân mình ngã thành tàn phế, lúc ấy nếu không phải Vệ Thế Quốc đưa hắn đi bệnh viện kịp thời, cái chân kia đã bị phế rồi.
Sau việc đó cũng không biết ơn biếu người ta chút đồ, người trong thôn trong lòng đều hiểu, ai cũng biết hai mẹ con Vương lão lục ki bo.
Bất quá lại nói tiếp Thế Quốc cũng thật không dễ dàng nha, Vương Cương nói không sai, qua nhiều năm như vậy không xin phép nghỉ rồi, bây giờ đến tuổi này mới có con, coi trọng chút cũng là bình thường.
Vệ Thế Quốc lúc này đang đi sau xe lừa đến trấn trên.
Trên xe lừa cũng có những cô gái khác, Tô Tình đương nhiên cũng đang ngồi, có người muốn đi bệnh viện kiểm tra, còn có người muốn đi thăm người thân, cũng có người muốn vào trấn đi dạo mua chút đồ, bởi vì tháng sau là kì thu hoạch vụ thu, đến lúc đó sẽ rất bận rộn, phải đợi đến sau khi thu hoạch vụ thu xong mới được đi trấn tiếp.
Tô Tình đương nhiên liền trở thành tiêu điểm để mọi người tám chuyện.
Một cô gái có chút ghen tị, cố ý nói ra: "Tô thanh niên trí thức, cô có nghe nói hay không? Trần Tuyết có một chiếc hoa cài mới, đẹp mắt cực kì, tôi đã thấy rồi, đó là đồ ở trấn trên mới có, nhưng Trần Tuyết hiện giờ mỗi ngày chỉ lấy được tám công điểm, làm sao nhàn rỗi mà đi lên trấn được? Ngược lại là Bùi thanh niên trí thức, mấy ngày trước tôi thấy hắn theo máy kéo đi thị trấn nha!"
Những người khác cũng nhìn về phía Tô thanh niên trí thức, lời này có ý gì mọi người đều rõ ràng, ý là hoa cài của Trần Tuyết là do Bùi thanh niên trí thức đưa .
"Phải không, cô nghe được như vậy sao." Tô Tình thuận miệng hỏi, tâm tình đều ở trên người Vệ Thế Quốc đang đi phía sau, cô có chút xúc động muốn xuống đi bộ cùng với hắn, hắn đi một mình trông rất lẻ loi.
Cô gái vừa nói là Vương Mạt Lỵ, Vương gia là thế gia vọng tộc trong thôn.
Nhà Vương Mạt Lỵ cũng là đại gia tộc trong thôn, anh em tương đối nhiều, cô ta năm nay mới hai mươi tuổi, tầm tuổi này có rất nhiều cô gái khác đã lấy chồng rồi, nhưng cô ta không lấy, bởi vì điều kiện nhà cô ta tốt, muốn chọn người cũng có điều kiện như vậy.
Bất quá Vương Mạt Lỵ đối Vệ Thế Quốc cũng có chút rung động, nhưng người lớn trong nhà cô ta không vừa lòng Vệ Thế Quốc.
Bởi vì thành phần gia đình cao còn chưa nói, hơn nữa hắn chỉ có một mình, trong nhà chỉ có một dòng độc đinh, muốn có người giúp đỡ cũng không có.
Vương Mạt Lỵ điều kiện tốt, cô ta cũng để ý nhiều người rồi, tất cả đều kém hơn so với Vệ Thế Quốc, nhưng đúng lúc này Vệ Thế Quốc cũng bởi vì cứu nguyên chủ mà bị nguyên chủ ăn vạ bắt cưới, điều này khiến Vương Mạt Lỵ rất khó chịu.
Đương nhiên, muốn nói cô ta có tình cảm sâu đậm đối với Vệ Thế Quốc thì không có, không thì chọn lựa như thế nào, nhưng nguyên bản cũng xem như là một sự lựa chọn đi, cứ như vậy bị đoạt mất, Vương Mạt Lỵ đương nhiên không quá hài lòng.
Không phải sao, nhìn thấy Vệ Thế Quốc hộ tống Tô Tình đi bệnh viện kiểm tra, trong lòng cô ta có chút khó chịu nên muốn gây chuyện.
Nhưng Vương Mạt Lỵ không nghĩ tới, Tô Tình lại có phản ứng như vậy, không tức giận muốn nổ tung cũng được, giống như việc này đặc biệt không quan trọng, còn có ánh mắt kia của cô, tại sao cứ liên tục dính lên người Vệ Thế Quốc?
Đây là muốn làm gì đây, chẳng lẽ còn đau lòng Vệ Thế Quốc phải đi bộ hay sao? Nhưng như vậy cũng quá dính người rồi!
Chẳng lẽ lại giống như những gì người trong thôn nói, bởi vì mang thai con của hắn, cho nên đổi tính, muốn cùng Vệ Thế Quốc sống thật tốt?
Vương Mạt Lỵ nhìn thấy Tô Tình như vậy, lập tức không có tâm tư làm việc gì khác, hừ lạnh nói: "Làm kiểm tra mà thôi, còn phải gọi Vệ Thế Quốc kèm cô đi, cô cũng thật giỏi!"
"Mọi người ngồi tiếp đi, tôi xuống đi bộ một chút, tôi có chút đau thắt lưng." Tô Tình nói. ( tình như chocopie mn ơi)
Sau đó cô kêu xe lừa dừng lại, tự mình nhảy xuống.
"Vậy chúng tôi đi trước nha?" Lão Từ cũng không nói gì nhiều, chỉ nói.
"Mọi người cứ đi trước đi." Tô Tình phất phất tay.
Vương Mạt Lỵ cùng những cô gái khác dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn người nổi danh lười biếng là Tô thanh niên trí thức, đặc biệt còn nhìn thấy cô vui vui vẻ vẻ chạy chậm hướng tới chỗ Vệ Thế Quốc đang đi phía sau, giống như cún con thấy chủ về nhà vậy.
"Dư thúc, mau đi mau đi, Tô thanh niên trí thức này thật là buồn nôn!" Vương Mạt Lỵ không chịu được nói.
"Nên đi nhanh thôi, thật ngại ngùng mà!"
"Bùi thanh niên trí thức là người mà Tô thanh niên trí thức thích sao? Không phải Vệ Thế Quốc? Tôi nhìn cô ấy như này sợ là yêu Vệ Thế Quốc đến thảm rồi?"
"Tôi cũng không tin được, dáng vẻ kia chỉ hận không thể nhào vào ngực Vệ Thế Quốc ấy chứ!"
Một đám ngồi nói to nói nhỏ với nhau, Vương Mạt Lỵ cũng nhịn không được mà nhìn về phía hai người kia, sau đó nói thầm, thật đúng là người đến từ thành phố, không biết ngượng ngùng là gì cả!
Bên này Vệ Thế Quốc cũng rất buồn bực, nhìn Tô Tình chạy chậm tới đây, nói ra: "Như thế nào lại xuống xe rồi?" Nhìn thấy xe lừa không đợi cô mà cứ thế đi luôn, Vệ Thế Quốc chuẩn bị hô to gọi ông Từ.
"Đừng kêu đừng kêu, tôi ngồi không quen xe lừa, nên tự xuống, chúng ta cùng đi thôi." Tô Tình nói.
Từ khi đi tới giờ cũng được tầm một tiếng rồi, cách trấn bên kia cũng khá xa, nhưng nhiều lắm là nửa lộ trình, cô đi được.
Vệ Thế Quốc một lúc sau mới phản ứng kịp, hai bên tai có chút đỏ lên, nhưng vẫn nói: "Còn cách một đoạn khá xa, cô không cần xuống đi cùng tôi."
"Ai muốn đi cùng anh, tôi chính là ngồi không quá thoải mái, người mang thai không thể ngồi lâu, phải thường xuyên đi bộ một chút mới được, đây là vợ anh Cương Tử nói vưới tôi." Tô Tình mặt có chút hồng, nói.
Vệ Thế Quốc nhìn tai Tô Tình đỏ hồng một mảnh, trong lòng hiện ra từng đợt gợn sóng, xe lừa đã cách khá xa, Vệ Thế Quốc nhìn chung quanh, cũng không biết dũng khí ở đâu, lại nói: "Anh sẽ đối xử với em thật tốt!"
Âm thanh này của hắn giống như đang tuyên thệ với lãnh đạo, nhưng vẫn khiến mặt Tô Tình không nhịn được đã đỏ lại càng đỏ, bất quá cô cũng thấp giọng đáp ứng một tiếng, tỏ vẻ biết .
Sau đó lại hỏi: "Anh có phải cho rằng tôi mang thai con của anh, cho nên mới nói như vậy?"
Vệ Thế Quốc lắc đầu, nói: "Không phải!"
Tô Tình nhìn vào mắt hắn, khẽ cười nói: "Đi nhanh đi, không thì sẽ bị muộn."
"Được." Vệ Thế Quốc gật đầu.
Người đầu gỗ này đi với cô có khi còn không biết dắt tay cô đâu, đi được một đoạn sau Tô Tình không nhịn được, cố ý tới gần hắn, sau đó giả vờ lơ đãng để tay hai người chạm vào nhau.
Vẻ mặt Vệ Thế Quốc thờ ơ, lúc Tô Tình không nhịn được chuẩn bị mắng hắn đầu gỗ, Vệ Thế Quốc liền cầm tay cô.
Tim Tô Tình đập có chút nhanh, nhịn không được quay sang nhìn hắn, nhưng Vệ Thế Quốc lại rất bình thản đi bộ, nếu không phải lỗ tai hắn có chút đỏ có khi cô còn không nhìn được gì đâu.
Điều này khiến khóe miệng Tô Tình nhịn không được mà vẽ lên một vòng cung, cô cũng không nói gì, cứ như vậy hai người nắm tay nhau đi bộ.
Dọc theo đường đi không có người nào, mãi đến khi sắp đến trấn bên này, lúc này Vệ Thế Quốc mới buông tay cô ra.
Tô Tình cũng không để ý, lúc này phải như vậy, cho dù có là vợ chồng đi trên đường lớn cũng phải cách xa một khoảng nhất định, chớ nói chi là nắm tay nhau đi trên đường lớn, như vậy người khác sẽ nói không biết xấu hổ.
"Mệt không, có muốn ăn chút gì không?" Vệ Thế Quốc nhìn Tô Tình nói.
Tô Tình thấy được sự quan tâm trong mắt hắn, biết hắn là có bản lĩnh, cho nên không khách khí, gật đầu nói: "Cũng có chút đói bụng."
Buổi sáng trước khi ra ngoài chỉ ăn một quả trứng cùng một ít cháo, đương nhiên cũng không phải đói tới mức đó, nhưng mấy ngày nay ăn uống trong nhà không có tí chất béo nào.
"Đi theo anh." Vệ Thế Quốc liền nói.
Tô Tình còn tưởng rằng hắn muốn mang cô đi khách sạn quốc doanh ăn cơm, không nghĩ tới lại mang cô rẽ trái quẹo phải đến cửa của một hộ gia đình, hắn bảo cô ở bên ngoài chờ, hắn đi vào một lúc liền cầm ra ba cái bánh bao thịt được bọc cẩn thận trong giấy gói dầu!
Bánh bao thịt nóng hầm hập a, mùi hương khiến cho bụng Tô Tình thèm thịt mơ hồ quấy phá.
"Vẫn đang nóng lắm, thừa dịp đang nóng em ăn luôn đi." Vệ Thế Quốc mang cô tới chỗ cây đại thụ phía sau, nói.
Tô Tình cũng không khách khí, nhìn tay mình coi như sạch sẽ, trực tiếp lấy một cái mở ra ăn, mùi vị đó a, khiến Tô Tình nhịn không được nheo nheo mắt hưởng thụ.
Vệ Thế Quốc nhìn thấy cô như vậy, nguyên bản mặt đang lạnh lẽo cũng trở nên ôn nhu, hỏi: "Ăn ngon không?"
"Ăn ngon!" Tô Tình gật đầu, nói: "Anh cũng đừng chỉ đứng nhìn, mau ăn đi."
Vệ Thế Quốc cũng ăn một cái, còn một cái thì để lại cho cô, Tô Tình thật sự quá thèm thịt, bởi vì đã lâu lắm rồi chưa được ăn thịt, hơn nữa trong bụng cô còn có hai đứa trẻ, cô cũng không khách khí đem cái còn lại ăn hết.
Cảm giác bụng đang đói khát trở nên tốt hơn rất nhiều.
"Em quên chỗ này đi nhé." Lúc Vệ Thế Quốc dẫn cô đi ra, nói.
Tô Tình gật gật đầu: "Tôi biết, anh cứ yên tâm đi."
Vệ Thế Quốc nhìn cô nghiêm túc như thế, khẽ cười ra tiếng, Tô Tình bởi vì vừa được ăn đồ ngon, tâm tình cũng tốt, cười nói: "Chúng ta nên tới bệnh viện thôi."
Vệ Thế Quốc liền mang Tô Tình tới bệnh viện.