Lúc trước nguyên chủ một câu giải thích cũng không có, thời điểm có mang muốn này muốn nọ tuy rằng rất hợp lý nhưng đòi hỏi rất ngang ngược, không phân rõ phải trái.
Đem so sánh với nhau, giống như thân nhân thực sự của cô là người bạn Thái Mỹ Giai kia, không biết đầu nghĩ cái gì nữa.
Nhưng giờ Tô Tình đến rồi, cô đương nhiên sẽ không thân thiết với kẻ thù của mình, ai mới là thân nhân của cô, cô rất rõ ràng là đằng khác.
Phong thư gửi cho nhà của Tô Tình là Tô mẹ nhận được, bởi vì người phát thư chính là cháu bên nhà mẹ đẻ của bà.
Nhưng Tô mẹ đọc xong người gửi mặt nghiêm túc, mở cũng không mở, chờ về nhà liền đem thư ném ở trên bàn, vẫn là đợi Tô ba ba về nhà nhìn thấy, lúc này mới mở ra nhìn.
Tô mẹ ở trong phòng bếp nấu cơm, nghe được thanh âm cao hứng của Tô cha ở bên ngoài, lập tức liền nói: "Ông có phải hay không lại đưa tiền với đưa đồ cho nó? Nó bị ông chiều đến hư rồi, coi trời bằng vung, không biết trời cao đất rộng, chuyện gì cũng dám làm!"
Nguyên bản nhà bà đâu khó khăn đến nỗi cần con gái xuống nông đâu? Nếu thật sự phải xuống nông thôn thì cũng là con trai út đi, một cô gái phải xuống nông thôn, nghe xong cũng đã muốn trốn rồi, bởi vì ở nông thôn cuộc sống không quen, nếu gặp gỡ những du côn lưu manh kia thì phải làm sao bây giờ?
Con gái nhà người ta nghe nói mình phải xuống nông thôn thì quỳ khóc xin cha mẹ không đi, nhưng người con gái này của bà vì mê muội con trai nhà người ta, cứng rắn đuổi theo xuống nông thôn.
Nhưng may là không xa lắm, tuy rằng ngồi xe cũng phải đi một lúc lâu, nhưng cũng không phải xuống tỉnh, đồ nhà tiếp tế cũng không đến mức nhiều ngày sau mới nhận được.
Nhưng Tô mẹ rất tức giận, đứa con gái bất hiếu này vừa mới xuống nông thôn không bao lâu liền tùy tiện cưới một người ở dưới đó, đã vậy còn nói dối trong nhà, bà là từ miệng hàng xóm nên mới biết được.
Đứa con gái này nuôi lớn đến vậy rồi, chiều từ nhỏ tới lớn, cuối cùng liền dưỡng thành như vậy, Tô mẹ tức giận nghĩ xong liền tức giận không thôi.
Cũng hạ lệnh, không cho phép Tô cha gửi đồ cho Tô Tình, gửi trước gửi đồ, kỳ thật cũng là Tô cha lặng lẽ bảo con trai út chuẩn bị.
Tô mẹ làm nữ chủ nhân trong nhà sao lại không biết được, chỉ là nhắm mắt cho qua mà thôi, nhưng đến tận bây giờ bà vẫn rất tức giận nha.
Gả cho người khác a, đây là chuyện lớn nhường nào? Đây chính là chuyện là hạnh phúc cả đời nha.
Mặc dù có thể ly hôn, nhưng nhà họ Tô không có quy củ sẽ ly hôn chồng như vậy, kết hôn rồi sẽ sống với nhau đến hết đời, lấy chồng theo chồng gả chó thì theo chó!
Nhưng Tô mẹ kỳ thật có tính toán a, bởi vì lúc trước con gái không thấy khổ thì không quay đầu, cứng rắn muốn đi theo con trai của nhà họ Bùi kia, bà cho con gái đi để nàng biết khó khăn thì quay về,qua một hai năm, cũng có thể tìm việc kéo người về thành phố, vừa vặn đến thời điểm kết hôn thì gả cho người.
Ai biết đứa con gái bất hiếu này nói đi là đi, bà cứng rắn muốn xin nghỉ ở nhà một ngày, ngực bị tức đến đau đớn.
"Mẹ Tô, mẹ Tô bà mau tới đây, mau tới đây!" Bên ngoài Tô cha không để ý đến thái độ của vợ, qua nhiều năm như vậy hắn cũng quen rồi, lúc này hiển nhiên là kích động không chờ được.
"Kêu cái gì mà kêu, có phải nó lại gây ra tai họa gì không? Chính là bị mấy người chiều đến hư hỏng, tương lai không biết trải qua kiểu gì đây!" Tô mẹ vừa đi ra vừa mặc tạp dề, tức giận nói.
"Con gái của tôi….con gái của tôi" Tô cha có chút kích động nói không ra lời.
Tô mẹ sắc mặt căng thẳng, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì vội vàng lấy thư đọc, đọc nhanh một lượt lại thấy con gái thông báo mong thai, Tô mẹ có chút trợn mắt há hốc mồm.
"Mẹ tiểu Tình, chúng ta được làm ông ngoại bà ngoại nha!" Tô cha cao hứng nói.
Tô mẹ cầm thư trong tay, không thể phản ứng kịp, nói: "Này... Đây không phải quá nhanh rồi sao?"
"Tính ngày tính tháng cũng được một thời gian rồi, không tính là nhanh." Tô cha cười nói.
Tô mẹ trừng mắt nhìn Tô cha một cái, nói: "Lớn lên trông thế nào đều không biết, đứa con gái chết tiệt kia đã dám gả, hiện giờ đến con cũng có rồi!"
Bà vẫn không nhịn được mà nổi giận.
"Bà nhìn trong thư này, Tình Tình đã biết sai rồi, cùng chúng ta nói xin lỗi, bất quá con bé hiện tại trôi qua rất tốt, con rể của chúng ta cũng rất tốt, con bé nói năm nay sẽ đưa người về cho bà nhìn, chắc là tết sẽ về!" Tô ba ba nói.
Chuyện mang thai viết ở phía trước, Tô mẹ bình tĩnh tiếp tục đọc xuống dưới, lại nhìn thấy những lời nói xin lỗi của con gái.
"Hừ, biết mình sai rồi sao, đây chính là thiếu đánh đi, trước kia tôi muốn đánh con bé ông còn luôn luôn ngăn cản, chiều con bé thành bộ dáng như này đây!" Tô mẹ hừ lạnh nói.
"Hiện giờ Tình Tình gả cũng gả rồi, bà nhìn giọng điệu trong thư này, hiển nhiên không gả sai, ngày trôi qua cũng không tệ lắm, con bé những năm gần đây trừ thằng bé nhà họ Bùi kia những người khác đều chướng mắt, có thể làm cho con bé thích, nhất định là người không tồi." Tô cha nói.
"Thôi đi, mắt nó còn không phải mù sẵn rồi sao, có thể nhìn được cái gì tốt? Điều kiện nhà họ Bùi như kia, mẹ con là loại người nào, nó cũng muốn cưới? Thật đúng là không biết cuộc sống khó khăn!" Tô mẹ hừ lạnh nói.
Tô mẹ tuy nói những lời khó nghe nhất, nhưng cuối cùng phiếu sữa bột cũng là bà tìm người đổi cho Tô Tình, Tô Tình lúc đầu nghĩ mỗi tháng gửi cho cô một bao đã là quá tốt rồi, nhưng bây giờ nhìn lại, trong nhà gửi cho cô hẳn ba bao to tới đây.
Em của Tô Tình gửi, đương nhiên cũng viết thư cho cô, trừ nói trong nhà đối với chuyện cô mang thai rất vui vẻ, cũng mói cho cô nguồn gốc của sữa bột.
Là Tô mẹ đi nhờ vả quan hệ đổi về, bảo cô không cần tiết kiệm, về sau mỗi tháng đều có.
Tô Tình cảm động không chịu được, trong ấn tượng của cô, người hung dữ nhất trong nhà chính là mẹ, Tô gia điển hình là cha hiền mẹ hung, cha của cô tính tình rất tốt, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ thấy cha nổi giận một lần nào cả.
Tính tình nóng nảy là mẹ cô, khi còn nhỏ cũng không ít lần muốn đánh cô.
Nhưng đều bị Tô cha ngăn lại.
Tuy mắng cô rất nhiều, nhưng trong lòng cũng rất thương cô nha, không thì sao, gửi cho cô trọn vẹn ba túi sữa bột nha.
Tô Tình một bên cảm động một bên pha cho mình cốc sữa uống.
Lúc này vợ Cương Tử tới chơi, nói to: "Tô thanh niên trí thức, thím có ở nhà không?"
"Chị dâu cứ vào đi, em ở nhà." Tô Tình trả lời xong, liền ra ngoài.
Vợ Cương Tử vào trong nhà, cười nói: "Tôi nói cho thím nghe, ngày mai sẽ có xe lừa vào thành phố đấy, đến lúc đó thím cũng đi đi."
Tô Tình gật gật đầu: "Cảm ơn chị dâu nha."
"Khách khí cái gì?" Vợ Cương Tử cười nói: "Thôi tôi đi đây, tôi đi về nấu cơm trước, mặt trời sắp xuống núi, bọn họ rất nhanh sẽ trở về."
"Vâng, em cũng đi nấu cơm." Tô Tình gật gật đầu, hôm nay cô cũng không nhàn hạ, cô đi đánh bông cùng mọi người, tốc độ còn rất nhanh nữa, khiến không ít người nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Cái này khiến Tô Tình nhịn không được cảm khái, đây chính là cuộc sống nha, lười biếng lâu như vậy chỉ cần đi ra làm chút việc mọi người đều nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Nhưng Tô tình cũng không nói gì cả, cô vốn định chống đỡ một phen, hơn nữa hôm nay sở dĩ đi đánh bông tiêm, là vì vài ngày trước mưa mới ngừng, mấy ngày hôm nay không quá nóng, cho nên cô mới đi làm việc, nếu mặt trời quá chói chang, cô nhất định chỉ muốn ở nhà thôi.
Hiện tại Tô Tình cũng không chỉ có một mình nha, còn đi kèm hai đứa trẻ nữa kia, nếu bị cảm nắng thì cũng không phải chuyện nhỏ đâu.
"Các con tới thật đúng lúc nha." Tô Tình sờ sờ bụng chính mình, cảm khái mà nói.
Nếu không có đôi bùa hộ mệnh này, cô muốn tìm cớ không làm việc cũng không được, cô cũng không phải là một cô gái hiện đại chăm chỉ, cô còn rất lười là đằng khác, tất cả mọi người không cần học theo cô, là cô không có tiền đồ.
Mà hiện giờ muốn nhàn nhạ cũng là hợp tình hợp lý, dù sao hiện giờ cô cũng mang thai, về sau còn muốn sinh con, sinh con cũng phải có người chăn sóc đúng không?
Nhà mẹ đẻ của Tô Tình không ở đây, Vệ Thế Quốc lại càng không cần nói, chị gái cũng gả ra ngoài rồi, hiện giờ còn phải chăm lo cho ba đứa nhóc, điều kiện nhà bên kia cũng không phải quá tốt, làm sao quan tâm sang nhà mẹ để bên này được?
Em gái của Vệ Thế Quốc cũng không cần nói, sau khi gả đến huyện cách vách, cũng rất ít quan tâm đến nhà bên này.
Cho nên không phải đến lúc sinh cô phải tự làm mọi thứ hay sao?
Tô Tình tâm tình cũng không tệ, bắt đầu chuẩn bị cơm tối, cơm tối mới chuẩn bị được một nửa Vệ Thế Quốc liền trở về.
"Vợ của anh Cương Tử vừa mới qua nói với tôi, ngày mai ông Từ muốn đánh xe lừa vào thành phố, tôi cũng định đi luôn." Tô Tình nói.
"Vậy được, mai tôi đi tìm lão đội trưởng nói một tiếng." Vệ Thế Quốc gật đầu nói.
"Anh muốn cùng tôi đi thật à?" Tô Tình nhìn hắn nói.
"Đi." Vệ Thế Quốc cũng nhìn cô nói.
Tô Tình tâm tình không tệ, nói: "Vậy được, vậy cùng nhau đi, đến lúc vào bệnh viện tôi còn có người sai việc."
Chắc bây giờ thai mới được nửa tháng thôi, thời này điều kiện tương đối lạc hậu, chắc cũng kiểm tra ra được, đến lúc đi bệnh viện thì hỏi nhiều một chút.
Vệ Thế Quốc muốn đi chẻ củi, Tô Tình thấy nói: "Anh đi nghỉ ngơi một chút đi, đã làm cả một ngày về còn muốn làm này làm nọ, tôi cũng không tranh việc với anh đâu, anh đi nghỉ ngơi chút nữa lại làm tiếp."
Vệ Thế Quốc nghe lời không làm, tuy rằng trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ, cô bây giờ cũng bắt đầu đau lòng hắn rồi.
Trải qua nửa tháng ở chung, tư vị rung động kia trong lòng Vệ Thế Quốc càng ngày càng rõ ràng .
Bởi vì hắn thật sự cảm giác được, cô muốn sống cùng hắn, mà không phải chỉ đơn thuần là do con cái, dĩ nhiên, nguyên nhân muốn sống cùng hắn lớn nhất là vì đứa trẻ.
Nhưng những chuyện này không quan trọng, quan trọng là, cô hiện tại đã bắt đầu quan tâm hắn .
Vệ Thế Quốc ngoài miệng không nói gì, nhưng hắn cũng từng này tuổi rồi, sẽ không hâm mộ người khác có vợ cùng con gia đình hạnh phúc hay sao?
"Anh có muốn uống chút sữa không? Tôi lần trước viết thư gửi về nhà, cha mẹ tôi vui vẻ, còn gửi cho tôi một ít sữa bột." Tô Tình nói.
"Không cần làm phiền cha mẹ, nếu cô muốn uống tôi có thể đi mua." Vệ Thế Quốc biểu cảm như rất bình thường nói.
Tuy thoạt nhìn rất bình thường, nhưng trên thực thế một câu cha mẹ làm lòng bàn tay hắn đổ chút mồ hôi.
Tô Tình đương nhiên nghe được, tuy rằng cùng nằm trên một chiếc giường, nhưng cô vẫn rất thẹn thùng, vụng trộm nhìn hắn một cái, phát hiện hắn đang nhìn cô.
"Cơm đã làm xong rồi, anh đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm." Tô Tình nói sang chuyện khác.
Làn da Tô Tình rất trắng, tuy rằng xuống nông thôn cuộc sống khó khăn hơn, nhưng vẫn rất trắng, cho nên rất dễ dàng nhìn thấy vệt ửng đỏ trên mặt cô.
Lòng bàn tay Vệ Thế Quốc nguyên bản rất khẩn trương cũng từ từ buông lỏng, trong lòng không biết vì sao, rõ ràng không uống nước đường lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.