Chương 15: Khám Thai

Lúc này bệnh viện không thể nghi ngờ là đơn sơ, có không ít bệnh nhân cũng tới đây khám bệnh.

Vệ Thế Quốc đưa Tô Tình tới kiểm tra nhưng còn khẩn trương hơn cả cô, ngược lại với Tô Tình một chút cảm giác hồi hộp cũng không có.

Kiểm tra xong có kết quả rất nhanh, Tô Tình chính xác là mang thai, một chút cũng không có gì bất ổn, nhưng có phải long phượng thai hay không, lúc này cũng không nói chính xác được.

"Chu kỳ thai vẫn còn mới lắm, có phải song bào thai hay không cũng chưa kiểm tra ra được, lúc về chú ý bổ sung dinh dưỡng hợp lý, về sau đúng hạn tới đây kiểm tra tiếp." Đây là lời bác sĩ nói.

Tô Tình cùng bác sĩ nói cám ơn, sau đó cùng Vệ Thế Quốc ra ngoài.

"Em có muốn ăn gì không?" Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, Vệ Thế Quốc liền hỏi.

Tô Tình nhìn vào mắt Vệ Thế Quốc, hiển nhiên, người đàn ông này lúc này cao hứng muốn hỏng rồi, tuy rằng hắn vẫn kiềm chế được, nhưng nhìn một chút cũng thấy hắn rất hớn hở.

Tô Tình cũng bị lây chút hớn hở, cười nói: "Vậy còn phải hỏi sao? Tôi muốn ăn thịt."

"Đi." Vệ Thế Quốc không nói hai lời liền muốn dẫn Tô Tình đi ăn.

Tô Tình dở khóc dở cười, nói: "Tôi vẫn chưa đói, hai cái bánh bao kia cũng không phải bé đâu."

Vệ Thế Quốc nói: "Như thế không nhiều, em bây giờ ăn cơm là cho ba người." Vợ hắn đã mang thai, siêu âm B làm hay không làm hắn đều biết cô mang thai đôi, cô cũng mơ thấy như vậy!

Tô Tình cười mắng hắn ngốc, sau này lượng ăn có thể thay đổi hay không cô không biết, nhưng trước mắt cô còn chưa đến mức vừa ăn xong đã đói bụng, nói: "Chúng ta đi dạo chợ một chút, trong nhà kem đánh răng cũng sắp hết rồi, phải đi mua."

Vệ Thế Quốc liền đi theo cô tới chợ.

Chợ bây giờ làm sao có thể so cùng chợ hiện đại được, bất quá thứ nên có thì phải có, chỉ là không được đa dạng thôi.

Vì hôm nay vào trấn, tối hôm qua Tô Tình đã viết danh sách những thứ cần mua, hôm nay chỉ tới mua là được.

Mua kem đánh răng, mua xà phòng, những thứ này đều là vật dụng hàng ngày, không thiếu được.

Cũng có chút may mắn, bởi vì mang thai sẽ không có kinh nguyệt, không thì còn phải mua băng vệ sinh, giá cả của nó, thật sự rất mắc.

Trừ vật dụng hàng ngày, còn phải mua thêm một ít thứ bằng phiếu, tỷ như đường đỏ, Tô Tình sẽ bảo Vệ Thế Quốc mua, hắn rất nhanh sẽ sắp xếp được, từ khi cô xuống nông thôn tới nay mỗi tháng đều sẽ vào thành phố, chỉ là đi mua chút đồ ăn mà thôi.

Lúc trước khi chưa gả cho Vệ Thế Quốc là như vậy, sau khi gả cho hắn cô vẫn có thể sống theo ý mình muốn, tháng này nhà cô gửi cho cô hai lần tiếp tế, người trong thôn tất cả đều biết.

Tô Tình cũng biết nhà cô sau khi nghe thấy cô mang thai thì rất cao hứng, một chút cũng không ghét bỏ người con rể ở nông thôn là Vệ Thế Quốc.

Bằng không Vương lão lục trong thôn như thế nào sẽ ghen tị? Nhưng người ghen tị không chỉ có Vương lão lục, một số ít người trong thôn độc thân chưa lập gia đình thấy Tô Tình nữ thanh niên trí thức xinh đẹp như vậy gả cho Vệ Thế Quốc, hiện giờ còn đang mang thai con của hắn, tính toán sống với nhau thật tốt, trong thôn có không ít người ghen tị nổ mắt đâu.

"Mấy thứ này anh đều có thể mua được, không cần làm phiền cha mẹ." Vệ Thế Quốc mang theo các túi đã đóng gói tốt dẫn Tô Tình qua chỗ ăn bánh bao vừa nãy, nói với cô.

Mặt Tô Tình đầy vẻ ngây thơ, nhìn hắn nói: "Những thứ đó đều không dễ mua, anh làm sao mà mua?"

"Khụ, anh có quen biết một chút." Vệ Thế Quốc nhìn Tô Tình, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần có tiền, anh muốn gì bọn họ cũng có thể cho anh."

Tô Tình rất hài lòng, có thể xem như nguyện ý nói cho cô nha.

Cũng phải thôi, trong bụng cô có con của hắn, hắn để ý, không thì khẳng định là sẽ kín miệng cả đời không nói với cô chút nào cả.

"Nhưng làm nhiều cũng không an toàn, hiện giờ tôi đang mang thai, mấy mẹ con tôi làm gì cũng phải dựa vào anh, nếu anh có chuyện gì mẹ con tôi phải làm sao? Tôi không muốn anh mạo hiểm, vẫn cứ dùng đồ cha mẹ tôi gửi tới là được." Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc nghe thấy Tô Tình nói “mẹ con tôi”, trong lòng không những được an ủi, hơn nữa những lời cô nói đều là quan tâm hắn, khiến hắn cảm thấy rất ấm áp.

"Cũng không nguy hiểm tới mức đó, bất quá bây giờ không phải thời điểm tốt, chờ mùa đông tới, lúc đó ra ngoài buổi đêm sẽ không bị ai phát hiện." Vệ Thế Quốc nói.

Tô Tình nghe xong, nhìn hắn nói: "Cái này tôi không hiểu lắm, nhưng trong lòng tôi tính mạng của anh là quan trong nhất, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống, khi anh ra ngoài, nghĩ đến ở nhà còn có tôi cùng mấy đứa trẻ đợi anh là được."

"Được." Vệ Thế Quốc nghiêm túc đồng ý với cô, trong lòng tràn đầy trách nhiệm.

Trước kia chỉ có một người, hắn cũng không nghĩ tới nguy hiểm, nhưng cũng ít khi hắn dùng đến quan hệ kia, nhiều lắm là khi nhìn thấy chị cùng em gái sống không dễ dàng, thừa dịp buổi đêm đem cho chị cùng em gái một ít trứng gà, thịt cùng một ít lương thực.

Chính hắn cũng rất ít khi đi làm việc đó, trong nhà rõ ràng nghèo rớt mồng tơi.

Nhưng hiện giờ so với lúc trước không giống nhau.

Hắn có vợ, vợ còn mang thai con của hắn, tất cả đều là trách nhiệm, hắn có thể không ăn, nhưng vợ hắn đang mang thai lại không thể không ăn, nếu hiện tại ở trong bụng mẹ con không được bổ sung các chất dịnh dưỡng cần thiết, về sau khi sinh ra sẽ rất yếu ớt, cũng sẽ rất nhỏ, âm thanh khi khóc chẳng khác tiếng kêu của mèo bao nhiêu.

Nhà người ta có một đứa cũng phải rất cẩn thận, vợ hắn còn mnag thai hai đứa.

Lúc Tô Tình và Vệ Thế Quốc đến thành phố đã là buổi trưa rồi, Tô Tình rất hiểu chuyện cái gì nên nói thì nói, cái gì nên hỏi thì hỏi, Vệ Thế Quốc dẫn đi đâu thì cô đi đó.

Không giống lúc trước Vệ Thế Quốc bảo cô ở bên ngoài chờ, lúc này Vệ Thế Quốc trực tiếp mang cô đi vào.

Viện này cũng không nhỏ, nhưng chỉ có một đôi vợ chồng già ở với nhau, Vệ Thế Quốc ở ngoài cửa hô một tiếng, bà lão liền đi ra.

Bà thấy Vệ Thế Quốc cũng không nói gì, ánh mắt chuyển hướng về phía Tô Tình.

"Đây là vợ tôi." Vệ Thế Quốc nói.

Bà lão lúc này mới nhường đường, bà nhìn ra ngoài của xác định không có ai đi thep, lúc này mới nói: "Vào trong phòng đi."

Vệ Thế Quốc mang Tô Tình vào bên trong ngồi, đợi một lúc, bà lão mang ra hai bát to để lên bàn, trong bát không chỉ có từng khối thịt bò, còn có một cái chân gà to!

Tô Tình mười phần bất động thanh sắc, tuy rằng bụng đã rất đói, nhưng vẫn nhìn về phía Vệ Thế Quốc.

Vệ Thế Quốc gật đầu, Tô Tình lúc này mới mỉm cười cùng bà lão nói: "Cảm ơn thím nhiều."

"Vợ cháu cũng được lắm." Bà lão bật cười, cùng Vệ Thế Quốc nói.

Vệ Thế Quốc trên mặt cũng mang hai phần ôn nhu, gật gật đầu liền bảo Tô Tình ăn.

Hắn nói có thể ăn, Tô Tình cũng không khách khí, trực tiếp lấy bát mì bò ra ăn, chân gà to cũng là bị cô ăn vào bụng, cuối cùng nhịn không được ợ hơi!

Quả nhiên theo hắn có thịt ăn a!

Cô cũng rất lâu rồi chưa được ăn thịt, mùi vị thật khiến người khác nghiện mà!

Vệ Thế Quốc còn chưa ăn chân gà, muốn tìm bà lão lấy giấy dầu đem đùi gà bọc lại để đến tối cho Tô Tình ăn.

Tô Tình vừa thấy liền biết hắn tính toán cái gì, vội vàng nói: "Anh mau ăn đi, trời này anh mang về kiểu gì cũng bị thiu, không ăn được nữa đâu."

"Mang không được." Bà lão cũng gật đầu nói.

"Ăn thêm cái nữa nhé?" Vệ Thế Quốc liền hỏi Tô Tình.

"Anh cứ ăn đi, đừng quan tâm chăm sóc tôi, tôi no lắm rồi." Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc lúc này mới đem chân gà ăn hết, thơm cực kì, ăn xong hắn liền đi trả tiền, sau đó mới mang Tô Tình rời khỏi nơi này.

Tô Tình cái gì cũng không hỏi, Vệ Thế Quốc nói: "Chúng ta tới kia đợi xe lừa đi."

"Đi." Tô Tình gật gật đầu, trên đường đi đến trấn trên cô cũng biết, đường về thôn đúng thật là không gần, ngồi xe lừa trở về cũng rất tốt.

Hai người đi tới chỗ hẹn trước đứng đợi, đợi đại khái không sai biệt lắm hơn nửa giờ, lão Từ lúc này mới mang theo các nữ đồng chí khác ung dung chạy chậm xe tới đây.

Tô Tình lên xe lừa ngồi, Vệ Thế Quốc dĩ nhiên là đi bộ ở phía sau.

Vương Mạt Lỵ ngồi trên xe lừa nhìn hướng Tô Tình, nói: "Tô thanh niên trí thức, cô mua cái gì thế, mua nhiều như vậy?"

"Cũng không có gì, chỉ là một ít vật dụng hàng ngày, xà phòng cùng các thứ khác." Tô Tình nói.

Một cô gái bên cạnh không nhịn được nói: "Cô mua được sao? Chúng tôi vừa qua bên kia người bán hàng còn không muốn bán cho chúng tôi!"

"Vậy khẳng định là các cô không có phiếu xà phòng rồi." Tô Tình nói.

Cái gì cũng phải có phiếu, có tiền không phiếu cũng không mua được, trừ phi đi chợ đen, nhưng tới chợ đen giá được tâng lên gấp mấy lần.

Vương Mạt Lỵ cùng những cô gái trong thôn không có phiếu, cho nên mới không mua được.

"Ta mua hai bánh xà phòng, các cô nếu thiếu quá, thì tôi chia cho các cô một bánh, các cô chia nhau mỗi người một ít?" Tô Tình nghĩ, về sau còn muốn sinh sống ở nông thôn, phải kéo quan hệ mới được, cũng không thể không coi ai ra gì đúng không?

Vì thế Tô Tình liền đề nghị.

Vương Mạt Lỵ cùng những người khác nói muốn mua xà phòng, chỉ biết nịnh Tô Tình điều kiện tốt mua được, có ba cô gái khác không muốn, các cô chỉ vào trấn mua chút dây chun buộc tóc thôi.

"Cô vui vẻ chia cho bọn tôi sao?" Vương Mạt Lỵ ánh mắt hướng về phía Tô Tình.

"Chia chứ, chia xong tôi vẫn còn một bánh mà." Tô Tình nói, cô có tính toán của cô, sau này Vệ Thế Quốc khẳng định sẽ mua vật tư về nhà, xà phòng tính là cái gì? Nếu dùng tiết kiệm thì một bánh cũng đủ dùng, dù sao trong nhà vẫn còn nửa bánh chưa dùng hết.

Vương Mạt Lỵ cũng có chút không được tự nhiên cùng một cô gái khác là Trần Song Song, lấy tiền đưa cho cho Tô Tình, rành mạch trả cho Tô Tình.

Tô Tình cũng đem xà phòng cho các cô, lúc về dùng dao cắt mỗi người một nửa.

Bởi vì có bánh xà phòng này làm thứ mở đường, Tô Tình liền thành công làm quen được với các cô gái khác trong thôn, bởi vì Tô Tình nói , lần sau nếu không mua được xà phòng có thể tìm cô, trong tay cô có phiếu, có thể trao đổi với nhau.

Lời này đương nhiên rất được hưởng ứng, các cô gái yêu xinh đẹp, đương nhiên sẽ vui vẻ muốn lấy phiếu xà phòng, tắm rửa xong trên người đều là hương thơm ngào ngạt.

Đem so sánh các cô trong ấn tượng của Tô Tình, hiện giờ cô đối với các cô gái khác rất được hoan nghênh đi.

Nhất là Vương Mạt Lỵ, cũng cảm thấy Tô Tình phải sống thật tốt cùng Vệ Thế Quốc, bởi vì cô bắt đầu tiếp xúc cùng bọn họ, trước kia cô rất khinh thường họ đi.

Nếu Tô Tình đã ném ra cành ô liu, Vương Mạt Lỵ cũng vui vẻ cùng Tô Tình lui tới nha, bởi vì về sau lúc cần còn có thể trao đổi cùng Tô Tình a.

Hơn nữa điều kiện trong nhà Tô Tình tốt như vậy, nếu nhà cô có gửi đồ vật tới thì Vương Mạt Lỵ cũng có thể ké chút đúng không?

Tỷ như Tô Tình nói kem bảo vệ gia bách tước linh gì đó, dùng vào da mặt rất đẹp nha, sở dĩ cô trắng như vậy là dùng loại kem đó nha!

Trên người Tô thanh niên trí thức có mùi hương rất thơm, chính là do dùng kem này đó, hiện tại đang mang thai sợ ảnh hưởng không tốt đến con nên đang ngưng dùng.

Nghe Tô Tình nói như vậy Vương Mạt Lỵ cũng có chút động lòng, không biết Tô thanh niên trí thức có muốn đổi cho cô chỗ còn lại không?

Vương Mạt Lỵ còn chưa được dùng qua kem bảo vệ da bách tước linh gì gì đâu!