Chương 12: Chương 12

Cả đám vừa quay đầu đã nhìn thấy Nhạc Hải Đường dẫn theo Nhạc Đô Đô không biết xuất hiện ở chỗ đó từ lúc nào.

Đứa trẻ chống tay lên eo, tức giận trừng mắt nhìn bọn họ: “Các người ở sau lưng người khác nói xấu thì đều là người xấu, sớm muộn gì công an cũng qua bắt các người.”

“Còn có mợ cả.” Cậu nhóc nhìn chằm Tô Lan, tức giận đến mức lông mày đều nhăn lại: “Hôm nay nhặt được trứng gà, cháu sẽ không cho mợ cả ăn.”

Nói xấu người khác mà còn bị bắt tại trận, cả người Tô Lan đều không thoải mái, cô ta nhanh chóng dỗ Đô Đô: “Đâu có, mọi người đang đùa thôi, không nói xấu mẹ con, thật đó!”

“Con và mẹ con đều nghe được rồi, đừng nghĩ lừa được con và mẹ.” Đô Đô cắn môi, bởi vì tức giận nên khuôn mặt non nớt của nhóc có chút đỏ.

Hải Đường nhìn thấy cậu nhóc tức giận đến mức cả vai run rẩy liền vỗ nhẹ cậu nhóc, cất bước đi về phía trước nhìn Tô Lan, cười lạnh hỏi: “Chị dâu, lúc nào chị kêu tôi làm mà tôi không làm?”

“Chị đừng quên, bao nhiêu quần áo của Hiểu Đông và Hiểu Linh nhà các người đều là tôi giặt? Vậy lúc đó sao chị không nói tôi không làm được gì đi?”

Hai người đi theo Tô Lan nhìn thấy tình hình mưa gió này, muốn giải thích nhưng không biết giải thích từ đâu, chỉ có thể im lặng lùi về sau.

Đôi mắt đen của cô giống như vòng xoáy, có thể làm người khác choáng váng, bây giờ Tô Lan có chút chóng mặt.

Hải Đường trước đây đều rất ôn nhu, từ khi chưa lập gia đình mà sinh con, cô hoàn toàn im lặng, từ đó cũng chưa từng hung dữ với ai như vậy, bây giờ rõ ràng người vẫn vậy, nhưng ánh mắt nhìn người khác làm sao mỉa mai như thế?

Thấy cô ta không nói, Hải Đường lại áp sát, đôi mắt như sương nói: “Tôi không gả, nhưng có chỗ nào khác với các người ngày nào cũng ra đồng kiếm công điểm không?”

“Tôi ở nhà không có ăn không, chị quản tôi gả hay không gả à?”

Cô biết vì sao hôm nay Tô Lan vẫn luôn không thoải mái, bởi vì hôm qua đã rút phải căn nhà không tốt, nhưng chị ta không thể cứ như vậy mà trút toàn bộ tức giận ra ngoài chứ?

Hải Đường không khỏi nghĩ thầm: Hay thật đấy, chị ta tưởng cô là quả hồng mềm dễ bóp nên mới chĩa mũi nhọn về cô đây mà!

“Hải Đường, tôi không có ý đó.” Vẻ mặt Tô Lan cười làm lành, bị ép lùi về sau mấy bước, cô ta không cẩn thận, bỗng dưới chân giẫm lên tảng đá, cả người trực tiếp ngã xuống, trên mặt đất một tiếng “phốc” ngã trước mặt của cô.

Mặt đất vốn dĩ không bằng phẳng, còn có rất nhiều đá nhỏ, ngã như vậy, đau đến xém chút nữa kêu lên.

Hai người phía sau thấy vậy nhanh chóng đỡ cô ta lên.

Hải Đường nhìn cô ta, âm thanh giễu cợt: “Chị dâu, chị đang làm gì vậy? Không cần quỳ xuống hành lễ như vậy đâu, tôi xem như là tha thứ cho chị đó.”

Đau nhói từ xương chậu mơ hồ truyền tới, Tô Lan nhìn thấy ý cười đường hoàng của cô, cắn răng trong lòng thầm mắng, chẳng qua tôi vô tình ngã liền nghĩ rằng tôi đang quỳ sao?

Mặt mũi cũng lớn nhỉ! Đúng là đồ không có giáo dưỡng!

Nhưng vì đang đuối lí nên cô ta không dám phẫn nộ nói ra.

Hải Đường nhìn thấy khuôn mặt Tô Lan bởi vì đau đớn mà thay đổi xanh trắng một trận, trong lòng dễ chịu rồi, cô dẫn cậu nhóc tới gần cô ta: “Có điều sau này chị nói phải cần chú ý, bằng không tôi mà nghe được, tôi sẽ không có tính tình tốt như vậy đâu.”

Nói xong, cô liền dẫn cậu nhóc đi, bỏ qua ba người họ, trực tiếp về nhà.

Trên đường cậu nhóc không vui, Hải Đường nghĩ lại dáng vẻ che chở của cậu vừa nãy, trong lòng mềm nhũn, sau đó bắt đầu dỗ cậu nhóc, lại bảo đảm tối nay cho cậu ăn thêm trứng gà sắc mặt cậu mới hòa hoãn lại.

Vừa vào nhà, Hải Đường nhìn thấy trong nhà chính Triệu Thúy Xuân cùng với một người phụ nữ trung niên đang cười nói.

Mà cô gái ngồi kế bên vội vàng đứng dậy, đôi mắt hạnh hơi cong, ngọt ngào kêu Hải Đường: “Chị Hải Đường, cuối cùng mọi người cũng về rồi!”

Cô ta nói xong, nhìn thấy cậu nhóc bên cạnh Hải Đường, đôi mắt sáng ngời.

Kiếp trước, cô ta cũng là cô gái được nuông chiều trong nhà, nhưng kết hôn gặp người không tốt, từ đó cuộc sống khổ cực lầm than.