Phân chia lần này Tô Lan và Đỗ Thu Dung chia nhau rút ra hai bên phòng phụ, vị trí không tốt bằng nhà chính, vậy nên đại đội đem ruộng đất tương đối gần của nhà họ Nhạc phân chia cho họ.
Mà ruộng đất phân cho Nhạc Quốc Hoa tương đối xa, sau khi đi xong một đoạn đường lớn, lại đi lên núi thêm một đoạn đường nhỏ mới tới.
Đô Đô đối với ruộng đất của nhà mình đã vô cùng quen thuộc, vậy nên nhóc con liền đi ở phía trước dẫn đường.
Đường khá là dài, Hải Đường nhìn thấy cậu nhóc dường như đi chậm lại, cô nhìn tình hình, cười hỏi cậu nhóc: “Có muốn mẹ cõng không?”
Đô Đô nghĩ cô mới vừa bệnh xong, liền lắc đầu: “Không cần đâu mẹ, Đô Đô tự mình đi được.”
Cậu nhóc đi rất chậm, một hồi hai người trì hoãn thời gian dài, Triệu Thúy Xuân phỏng chừng đang sốt ruột, Hải Đường không hỏi cậu nhóc nữa mà trực tiếp cõng cậu lên núi.
Tới chỗ rồi, Hải Đường dự định ngồi nghỉ một lát, chưa kịp thở một hơi, cậu nhóc đột nhiên giơ tay, chỉ vào một chỗ mà hét: “Mẹ, hình như có thứ gì đang động đậy.”
Hải Đường vội vàng nhìn bên đó, cách ruộng đất trong rừng không xa có một bụi cây đang lắc lư, cô chú ý lắng nghe, dường như còn nghe được bên đó truyền đến âm thanh “xào xạc”.
Rất nhanh, động tĩnh bên đó dừng lại, âm thanh cũng không còn.
Hải Đường vội vàng đứng dậy nắm tay cậu nhóc, cẩn thận đi tới phần ruộng đất, sau đó đi tới chỗ bụi cây, nhìn thấy bên trong bụi cây có một ổ gà, mà bên trong còn có một đống trứng gà, bên cạnh ổ còn có không ít vỏ trứng chưa kịp ăn xong.
Nhìn bụi cỏ có dấu vết kéo lê, chắc là vừa rồi có một con rắn xâm lấn đến chỗ này.
“Mẹ, có trứng gà kìa!” Đô Đô mở to mắt, cả người ngồi xuống giơ tay tìm trứng gà trong ổ, giọng nói cũng đầy vẻ vui mừng: “Nhiều trứng gà quá.”
“Ừ rất nhiều trứng gà” Hải Đường cũng ngồi xuống đếm, trong ổ có hai mươi quả, phải biết rằng hôm nay nhà họ chỉ được chia bốn quả trứng gà.
Cô quay trở lại ruộng đất lấy giỏ, đặt tất cả trứng gà vào trong.
“Hôm nay con muốn ăn trứng chiên.” Đôi tay nhỏ bé của Đô Đô sờ trứng gà, khuôn mặt vui mừng vẫn chưa hết: “Trứng luộc cũng muốn ăn”.
“Được.” Thu hoạch ngoài ý muốn làm cho tâm trạng vô cùng vui vẻ, Hải Đường nhéo khuôn mặt của cậu nhóc: “Con phát hiện ra số trứng này, cho nên con nói gì đều được hết.”
Cô lại hái được một vài trái dưa chuột và một ít đậu đũa, thuận tiện lại cầm một ít lá cây che khuất giỏ trứng, sau đó mới mang theo cậu nhóc xuống núi.
Đường xuống núi là cậu nhóc tự đi, cho nên đi chậm một chút, lúc chuẩn bị ra đường nhỏ thì nghe thấy phía dưới truyền đến một trận ồn ào.
“Bảo cô ta đi lấy chồng thì không đi, làm cái gì cũng không tốt, tôi hái rau về mệt mà còn phải đi gọi cô ta về nhà, bọn họ thương thì….”
“Tôi chịu thua rồi, cô ta không phải là con nít, đến mức khẩn trương như vậy sao…”
Hôm nay Tô Lan bận cả một ngày, mệt kinh khủng, ai biết ra ngoài đi hái rau còn bị Triệu Thúy Xuân phân phó cô ta gọi Nhạc Hải Đường nhanh dẫn con về nhà.
Vốn dĩ bên nhà phía đông bị con dâu thứ hai lấy đi đã làm cô ta rất ngột ngạt, lại nghĩ đến em gái của chồng là muốn điên, cô ta nhẫn nhịn không được than trách với các chị em.
“Vậy đừng đi gọi nữa là được rồi, có gì khác đâu?” Có người trả lời cô ta: “Dù sao đã chia nhà rồi, sau này cứ làm như không nghe thấy mấy lời này.”
“Đúng vậy, cô đừng đi tìm, quay về cô cứ nói tìm không thấy người là được rồi.” Lại có người nói với cô ta: “Vậy Triệu Thúy Xuân cũng quá thương Hải Đường rồi, tôi sắp nhìn không được nữa rồi.”
“Chính là một tai họa.” Tô Lan chậm rãi bật hơi: “Như tiểu thư trong thành, Triệu Thúy Xuân cũng thật là, biết cô ta có bệnh thì sau này đừng để cô ta ra khỏi nhà nữa…”
“Mợ cả, chú Lạc nói mẹ con khỏe rồi, mợ mắng mẹ, mợ mới có bệnh, các người đều có bệnh…”
Giọng non nớt của trẻ con từ đằng sau truyền đến, ba người đều cả kinh vì nói xấu mà bị phát hiện.