Chương 10: Chương 10

Nơi đây dựa lưng vào núi, trong núi chắc chắn sẽ có thứ tốt, nhớ đến hôm qua dáng vẻ cậu nhóc thiếu tự tin nói câu “Quên đi” kia, khiến cô cảm thấy mình phải vào núi.

Không có tiền, con cô thậm chí còn không có tư cách để tức giận, không tự tin như khi cô là một yêu tinh không có yêu lực mà vẫn muốn cứu người.

Cô không thể chịu được!

“Vào núi làm gì?” Nhạc Quốc Hoa ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sự tò mò nhìn sang, hồi trước chị đâu có kêu cả tên lẫn họ của mình đâu: “Hôm nay bác sĩ Lạc xuống nông thôn, hẹn sẽ đến đây khám cho chị, chị không nhớ hả?”

Hải Đường nhớ bác sĩ Lạc – Lạc Văn Ngạn trước đó vài ngày đã nói nguyên chủ có chứng hậm hực, chẳng qua đã quên hôm nay anh sẽ qua đây.

Cô a một tiếng, lại hỏi: “Vậy lúc nào chúng ta mới có thể đi vào núi?”

Nhạc Quốc Hoa không biết tại sao đột nhiên chị lại muốn đi vào núi, có điều gần đây cậu cũng muốn đi, liền nói: “Chờ thêm hai ngày nữa không bận rồi đi”.

Hải Đường nhận lời, trong lòng thầm tính toán đến lúc vào được núi phải tìm đồ gì tốt.

Kiếp trước, cô bị trọng thương, quanh đi quẩn lại đã chữa trị được hơn một năm, cô hiểu rất rõ về dược liệu, trong núi sâu, đương nhiên sẽ không thiếu mấy món đồ tốt.

Sau đó cô lại nghĩ, vật phẩm ở đây không thể lén lút tiến hành giao dịch, vậy bên ngoài thì sao? Bệnh viện chắc là có thể trực tiếp thu mua dược liệu chứ?

Không qua bao nhiêu lâu, Lạc Văn Ngạn lại tới rồi.

Hắn bước vào cửa, nhìn thấy đôi mắt Nhạc Hải Đường trong trẻo, hai má ửng đỏ, một chút cũng không biểu hiện ra là dáng vẻ mang bệnh, trong lòng thầm ngạc nhiên, rất nhanh sau đó nói muốn bắt mạch cho cô.

Đối với người đàn ông nghiêm túc làm việc như vậy, tất nhiên Hải Đường rất phối hợp, sau đó từ từ mở miệng hỏi hắn: “Bác sĩ Lạc, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”

Động tác trong tay Lạc Văn Ngạn dừng lại, liếc mắt lên nhìn thấy đôi mắt mỉm cười của người con gái đang nhìn mình, hắn cười nhìn lại: “Vấn đề gì?”

Giọng hắn rất ôn hòa, đôi mắt cười làm người khác tự giác muốn gần hắn hơn vài phần, Hải Đường cũng có chút buông lỏng: “Bệnh viện của mọi người có thu mua dược liệu không? Bình thường sẽ thu mua cái gì?”

Lạc Văn Ngạn không biết tại sao đột nhiên mà cô hỏi về vấn đề này, nhưng vẫn trả lời: “Thu rất nhiều thuốc, bình thường đều là cây gai, quế chi, cây kim ngân, hoàng liên, ngay cả thuốc đau đầu và thuốc cầm máu.”

Những dược liệu theo như lời hắn nói đều thường dùng, giá cả chắc không cao, kiếm không được nhiều tiền, Hải Đường hỏi tiếp: “Vậy bây giờ trong bệnh viện anh thiếu thuốc gì?”

“Thuốc thiếu nhất là tam thất, như nhân sâm, cỏ linh chi, những thứ này chúng tôi đều thiếu.” Lạc Văn Ngạn nhìn thấy dưới đáy mắt cô cười khẽ: “Có điều những thuốc này rất khó tìm, người bình thường đều không tìm được, có phải cô nghĩ ra cách gì không?”

Hải Đường hơi áp thân người của cô xuống gần hắn, tiến gần nói: “Nếu tôi có thể cầm được số thuốc này trong tay, đến lúc đó có thể đến bệnh viện tìm anh không?”

Khoảng cách hai người gần nhau, trong nháy mắt hơi thở của cô đã lan truyền đến bên này, tai Lạc Văn Ngạn nóng lên, nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, giọng điệu hòa hoãn: “Có thể, cô có thì cứ đến tìm tôi.”

Trong lòng Hải Đường vui vẻ, đặc biệt bằng lòng phối hợp cho hắn khám.

Sau khi kết thúc chẩn đoán, đột nhiên Lạc Văn Ngạn có chút nảy sinh hoài nghi với phán đoán ban đầu của bản thân, mạch của Nhạc Hải Đường hôm nay ổn định, sắc mặt hồng hào, hai bên phổi cũng không có tiếng gì dị thường, tất cả đều rất bình thường.

Cô buồn rầu đã một khoảng thời gian, mặc dù không tính là nghiêm trọng, mà mới bắt đầu trị liệu không lâu, làm sao mạch có thể ổn định nhanh như vậy?

“Trạng thái cô hôm nay rất tốt, mạch cũng rất ổn định. “Lạc Văn Ngạn nhìn Hải Đường: “Có điều, vẫn là đợi ngày nào đó dành chút thời gian đi đến bệnh viện kiểm tra chút, đến lúc đó tôi quyết định có nên đổi thuốc cho cô không.”

Hải Đường biết trong lòng hắn nghi ngờ, nhưng cô nhất định sẽ không nói cho hắn biết đây là công lao của Linh Tuyền, chỉ cong mắt cười: “Được, tôi nhất định sẽ dành thời gian đến bệnh viện tìm anh.”

Nhà họ Nhạc hôm nay dự định một lần đem hết việc trong nhà giải quyết xong, vậy nên xin nghỉ ở đội, sau khi ăn cơm, Hải Đường cũng cùng với Nhạc Quốc Hoa bận một chút, gần như bận xong hết việc, Triệu Thúy Xuân bảo cô mang theo con ra ngoài gọi đồ ăn.

Hải Đường cầm lấy giỏ, mang theo cậu nhóc ra ngoài.