Chương 13: Chương 13

Mặc dù sau đó cuộc sống của cô ta từ từ trở lại bình thường, nhưng những tổn thương đó lại in sâu vào tâm trí cô ta.

Sau này La Phương Phỉ vô tình phát hiện, việc nguyên chủ trải qua so với chị họ của mình còn gay go hơn, chỉ vì sau khi nhận nuôi Đô Đô, ngày ngày đều thuận buồm xuôi gió, gặp vận may liên tục, không chỉ như vậy, bởi vì sau đó Dương Hoằng An trở về liền đem Đô Đô nhận về, đã giàu to lại còn mua được phòng cao ốc.

Người đàn ông Dương Hoằng An này cô ta quá quen thuộc.

Anh là người thông minh, học tập lại tốt, là lá cờ đỏ duy nhất trong công xã của thôn Ngân Hoa học lên đại học, không những như vậy khuôn mặt anh còn khôi ngô, dáng vóc thẳng đứng, càng làm tâm hồn các cô gái trong thôn nảy sinh mơ ước.

Tất nhiên La Phương Phỉ cũng không ngoại lệ, nếu như không phải anh mất tích…

Bây giờ cô ta sống lại rồi, không có kết hôn trước.

Vậy nên kiếp này, Đô Đô là của cô ta, Dương Hoằng An cũng vậy!

Còn về Nhạc Hải Đường…

Mặc kệ cô có chết giống như ở kiếp trước hay không, tóm lại nếu như trở thành vật cản thì cô ta nhất định sẽ nghĩ cách xử lý vật cản này.

Hải Đường nghe giọng nói ngọt ngào của cô ta, cũng cười đáp lại: “Ừ, chúng tôi về rồi.”

Cô gái này là La Phương Phỉ, cùng một thôn với nguyên chủ, so với nguyên chủ thì nhỏ hơn một chút, hai người lớn lên cùng nhau, mối quan hệ cũng tàm tạm, có điều sau khi nguyên chủ chưa kết hôn mà sinh con, mối quan hệ giữa hai người ngày càng xa cách, thậm chí La Phương Phỉ bởi vì chuyện này mà vô cùng ghét bỏ nguyên chủ.

Ừm, mối quan hệ như vậy, ở trước mặt thỏ tinh ngàn năm còn muốn giả bộ gì chứ?

Vậy mà còn ngọt ngào gọi một tiếng chị Hải Đường?

La Phương Phỉ tiến lên phía trước, lấy ra hai cục kẹo từ trong túi áo, khom lưng xuống đưa qua, cười tủm tỉm nói: “Đô Đô, dì mời con ăn kẹo sữa thỏ trắng này.”

Đô Đô nhìn trong tay cô ta là cục kẹo màu trắng, ánh mắt sáng lên, nhưng rất nhanh cậu nhóc cụp mắt xuống, nén lại niềm vui trong lòng, cậu nhóc nhớ trước đây người dì này nói xấu mẹ của cậu, mà đối phương cũng không thích cậu.

Nghĩ đến điều này, trong lòng cậu hừ nhẹ một tiếng, đứng nhích lại gần Hải Đường, ngẩng đầu nói: “Cảm ơn dì, bây giờ con không còn ăn cái này nữa.”

Nói xong, nhóc buông tay lập tức chạy thẳng đến bên Triệu Thúy Xuân: “Ngoại ơi, con với mẹ đã nhặt được rất nhiều trứng gà, tối hôm nay chúng ta ăn trứng gà được không?”

Trước khi trọng sinh, La Phương Phỉ không biết Nhạc Đô Đô chính là con của Dương Hoằng An, cho nên vẫn chưa gặp cậu nhóc, bây giờ đã biết rồi, cho nên trước khi đến đây giả bộ lấy vài cục kẹo, chuẩn bị bắt đầu từ chỗ này kéo gần khoảng cách với cậu nhóc, ai biết vậy mà cậu nhóc không cần?

Sắc mặt cô ta có chút ngượng ngùng, cười nhìn Hải Đường, chuẩn bị lấy kẹo đưa qua, nhưng đối phương cũng trực tiếp lướt qua cô ta….

“Nhặt được hai mươi ba quả.” Sắc mặt Hải Đường tươi cười đem giỏ đặt trước mặt Triệu Thúy Xuân: “Là Đô Đô nhìn thấy, ánh mắt của nó rất lợi hại.”

“Nhiều như vậy sao?” Triệu Thúy Xuân nghe vậy lập tức mở ra nhìn, màu sắc trứng gà bên trong không đồng đều, kích thước so với trứng gà nhà đẻ cũng xấp xỉ, nhân tiện đặt nó sang một bên.

Bà không biết làm sao có thể từ chối sự nhiệt tình làm mai của mẹ La, bây giờ tốt rồi, hai người họ đã về, bà cũng có cớ rồi.

“Được, vậy bà ngoại đi chiên trứng cho con ăn.” Bà ôm đứa trẻ cười nói, sau đó quay đầu nhìn mẹ La: “Việc này chúng tôi chưa nghĩ tới, thật sự làm phiền bà rồi.”

“Hải Đường vẫn chưa nhìn thấy mà.” Mẹ La cười nói, nhanh chóng lấy ảnh cầm trong tay đưa qua cho Hải Đường xem: “Con nhìn cậu này đi Hải Đường, tên Trần Tùng Đường, con thích không?”

Xấp ảnh đưa qua là màu đen trắng, Hải Đường liếc mắt nhìn, người trên ảnh mắt to, lông mày rậm, ánh mắt nhìn cực kì hung dữ, đúng là dọa người!

“Ở trong công xã, sở trường giết heo, so với con thì nhỏ tuổi hơn chút.” Mẹ La cười nói: “Có điều trước đây có một người vợ bệnh mà mất, để lại một cô con gái, nói là chỉ cần bên này mọi người đồng ý liền bỏ ra sính lễ tám mươi tám đồng.”