Chương 17: Đừng hòng ép buộc cô 1

Trong phường thêu có bốn năm tú nương đang thêu thùa, đều là phụ nữ ở đại đội Điềm Thủy. Bọn họ tự nhiên cũng đều nhận biết Ninh Hương, một người phụ nữ hơi béo trong đó tóc cắt ngắn ngang tai, nhìn thấy Ninh Hương thì cười nói: “Ùi ôi~ đây không phải là phu nhân xưởng trưởng đại đội Cam Hà à, sao lại đến đại đội Điềm Thủy chúng tôi vậy?”

Ninh Hương còn nhớ người phụ nữ béo này, lớn hơn cô bảy tám tuổi, từ đội hai của bọn họ gả sang đội bốn.

Phụ nữ nông thôn lắm mồm lắm miệng, tuy rằng nói ra thì có chút kỳ cục, nhưng cũng không phải là có ác ý,vì vậy Ninh Hương không để trong lòng, chỉ cười một chút cho có lệ, cũng không để tâm đến.

Cô đi rửa tay trước, quay về liền trực tiếp đi tìm một chiếc khung thêu không ai dùng. Ngồi xuống lấy ra dầu ngao tỉ mỉ xoa tay, rồi đem vải mà cô nhận từ trạm thêu ra, cố định nó trên khung một cách cẩn thận.

Kích thước của hoa trên mũi giày rất nhỏ, dù gì thì mũi giày cũng chỉ to được như thế vậy nên không cần dùng đến khung thêu loại to, dùng tay cầm thêu là được, nhưng vỏ gối lại cần dùng khung lớn.

Ninh Hương không nói gì, nhưng người phụ nữ béo Hồng Đào lại nhìn thấy cô ngồi xuống lập tức tự mình ghé sát lại, nhìn vết băng bó trên trán Ninh Hương, tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Đánh nhau với mẹ chồng à?”

Những thợ thêu khác không ghé đến bên cạnh, nhưng thi thoảng lại liếc qua một cái, dựng thẳng tai lên nghe ngóng.

Ninh Hương cố định xong tấm vải liền lấy sợi tơ để gọn sang một bên, lại từ trong túi lấy ra kéo và kim thêu đã chuẩn bị từ trước, vừa thong dong làm việc vừa nói: “Bị trẻ con đẩy ngã, đập đầu vào góc bàn.”

Nghe đến đây, bản tính hóng hớt trong lòng Hồng Đào trong phút chốc giảm đi vài phần, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Trẻ con đứa nào cũng như thế cả, nhất là lúc chúng nó lên tám lên chín, chọc người ta tức điên lên, hận không thể nhét chúng lại vào bụng. Em tự nhiên lại có thêm ba đứa con, lại còn không phải là mình sinh ra, chắc chắn là khó quản hơn rồi.”

“Đúng vậy đấy.”

Ninh Hương không có hứng thú nói chuyện nhà chuyện cửa, đặc biệt là về Lý Quế Mai và ba đứa bé hư Giang Ngạn. Cô chỉ đáp qua loa lại một câu, chọn lấy một sợi tơ màu đỏ sẫm đem tách ra, xỏ tơ xong xuôi bèn cúi đầu chăm chú thêu hoa. 

Hồng Đào thấy cô không muốn nói nhiều, cũng không tiếp tục hỏi han thêm nữa, nở một nụ cười gượng gạo, quay về chỗ ngồi của mình, tiếp tục thêu hoa.

Ninh Hương chăm chú thêu hoa, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên công việc. Ở kiếp trước sau khi cùng Giang Kiến Hải lên thành phố, cô đã không còn được động đến nghề thêu, cho dù là tốc độ hay kỹ năng đều không được như trước kia nữa.

Cô thêu tỉ mỉ và chậm rãi, chủ yếu là để bản thân thuần thục dần.

Hồng Đào và những thợ thêu khác thấy cô chỉ cắm đầu chăm chú thêu thùa không nói gì, cũng không còn tìm đến cô lân la dò hỏi chuyện của cô, chỉ coi cô là như người tàng hình. Bọn họ vừa thêu thùa vừa chuyện trò, đều là những chuyện linh tinh nhà người này nhà kẻ nọ ở trong thôn, nói đến chuyện vui còn vui đến mức bật cười ha hả.

Thêu được khoảng nửa tiếng đồng hồ, cổ bắt đầu mỏi rã rời, Hồng Đào đặt kim xuống xoa nắn cổ và vai, rồi đứng dậy vỗ vào lưng cô thợ thêu ngồi bên cạnh, hai người cùng nhau đi vệ sinh.

Buộc xong dây giày, chỉnh xong quần áo rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh, Hồng Đào nói với cô thợ thêu: “Xem ra chịu không ít thiệt thòi nhỉ?”

Người thợ thêu nọ đáp: “Chắc chắn là vậy rồi, A Hương là cô gái nổi tiếng khắp thôn trên thôn dưới là khéo tay hay làm, tính tình tốt lại dịu dàng, nếu như không phải chịu nhiều thiệt thòi thì sẽ không mang cả cục u trên đầu quay về đại đội Điềm Thủy làm thợ thêu.”

Hồng Đào không nhịn được thương xót mà thở dài: “Phu nhân xưởng trưởng đúng là có danh có tiếng, nhưng làm mẹ kế của ba đứa trẻ thì không dễ chút nào. Tôi còn nghe nói mẹ chồng cô ấy không chịu lên thành phố, còn phải ở lại quê hầu hạ đấy.”

“Trên đời chuyện gì cũng như vậy cả, không có gì là không phải đánh đổi mà có được. Xưởng trưởng Giang nếu như không phải còn có ba đứa con thì chịu lấy A Hương làm vợ sao? Với điều kiện hiện giờ của anh ta, chắc chắn sẽ tìm một cô gái có công việc ổn định trong thành phố, đúng không?”

Hồng Đào gật gù, “Chính là đạo lý này.”