Chương 18: Đừng hòng ép buộc cô 2

Ninh Hương mặc kệ những lời người khác nói sau lưng, nếu cô để tâm đến thì sẽ giống như kiếp trước, không đem chuyện bị ngã đập đầu để trong lòng, càng không tức giận muốn ly hôn, người khác hỏi thì nói là không cẩn thận bị ngã thôi, dùng thái độ khoan dung rộng lượng từng chút một xóa bỏ hiềm khích giữa ba đứa trẻ Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân, khiến chúng dần dần chấp nhận người mẹ kế này, dạy dỗ chúng trở thành người tài.

Nhưng ở kiếp này suy nghĩ của cô hoàn toàn thay đổi, tất cả lời đồn đại ngoài kia cô hoàn toàn không để tâm, càng không còn bị chèn ép bị trói buộc.

Thời gian còn lại của buổi chiều, Ninh Hương luôn ngồi trong trạm thêu làm việc. Cúi đầu chuyên tâm xỏ chỉ thêu hoa, trên tấm vải đã in hình hoa văn thêu lên từng bông từng bông hoa mẫu đơn xinh đẹp kiều diễm, cánh hoa lồng ghép vào nhau, từng mũi từng mũi hiện ra.

Buổi chiều Hồ Tú Liên và Ninh Kim Sinh đến đội sản xuất chấm công, cũng không quản Ninh Hương. Chiều tối Hồ Tú Liên về nhà chăn heo nấu cơm, thấy Ninh Hương vẫn chưa về liền nói với Ninh Ba Ninh Dương vừa mới tan học về nhà: “Đừng nghịch nữa, đi tìm chị cả của các con đi.”

Hành lý của Ninh Hương vẫn còn để trong phòng Ninh Lan, Hồ Tú Liên biết Ninh Hương vẫn chưa về nhà chồng. Bà đã bàn với Ninh Kim Sinh rồi, đợi lát nữa ăn cơm tối xong sẽ chèo thuyền đưa Ninh Hương về nhà họ Giang, cô cứ ở mãi nhà mẹ đẻ không chịu về, mở mồm là đòi ly hôn, sớm muộn gì cũng bị người ta đồn gần đồn xa.

Hai đứa trẻ Ninh Ba Ninh Dương thích nhất là ra ngoài hóng gió, nghe Hồ Tú Liên nói vậy hai đứa trẻ chạy vụt đi như một cơn gió. Bọn chúng vừa tìm chị vừa chơi đùa, đi được một vòng, cuối cùng nhìn thấy Ninh Hương ở trạm thêu của đại đội.

Tìm thấy Ninh Hương, hai đứa trẻ thở hồng hộc, nói: “Chị cả, mẹ gọi chị về ăn cơm.”

Ninh Hương liếc mắt nhìn Ninh Ba Ninh Dương một cái, rất nhanh ánh mắt lại chuyển lên tấm vải trên tay, đáp một tiếng: “Chị biết rồi.”

Ninh Ba Ninh Dương chuyển lời xong xuôi, cũng không ở lại lâu, quay người chạy đi.

Ninh Hương thêu nốt cánh hoa còn đang dở, cô đã không còn ngượng tay giống như hồi chiều vừa mới bắt đầu thêu nữa. Nhìn những thợ thêu khác lần lượt về nhà, cô khẽ hít vào một hơi, cất gọn đồ nghề, cũng đứng dậy rời khỏi trạm thêu.

Về đến nhà cũng vừa lúc cả nhà đang ăn cơm, Ninh Hương cất đồ nghề vào trong phòng của Ninh Lan rồi ra ngoài giúp đỡ lấy bát lấy đũa. Cô vẫn như cũ không nói gì nhiều, ngồi xuống cầm đũa cúi đầu ăn cơm.

Ninh Kim Sinh cầm đũa lên, nhìn cô một cái, hắng giọng nói: “Không thể làm theo ý con được, ăn cơm  xong cha sẽ chèo thuyền đưa con về. Kết hôn rồi thì thành người lớn rồi, không thể việc gì cũng làm theo ý mình được.”

Nghe vậy, bàn tay cầm đũa Ninh Hương khẽ khựng lại. Cô cúi đầu nhai cơm không nhìn Ninh Kim Sinh, cũng không mở miệng đáp lại. Trong lòng cô hiểu rõ, đáp lại chắc chắn sẽ cãi nhau, thế thì thà rằng coi như không nghe thấy, im lặng ăn cơm xong rồi nói.

Tuy rằng vẻ mặt cô không thể hiện biểu cảm gì, nhưng trong lòng cô lại suy nghĩ rất nhiều. Ví dụ như cô nhịn không được mà cười lạnh một cái, nghĩ trong lòng bản thân sống cả một kiếp người có khi nào là làm theo ý mình? Từ nhỏ cô đã bị ép phải hiểu chuyện, hiểu chuyện của một đời người cũng không ai để ý đến điểm tốt của cô.

Kiếp này cứ phải làm theo ý mình, việc gì cũng không nghĩ đến cái khác, chỉ nghĩ xem bản thân có muốn không. Cô muốn ly hôn thì ly hôn, muốn kết hôn thì kết hôn, không muốn sinh con thì không sinh, muốn sinh thì sinh!

Chỉ cần cô muốn.

Chỉ cần cô tình nguyện.

Bất kỳ ai cũng đừng hòng ép buộc cô!

Ninh Kim Sinh thấy Ninh Hương không nói gì, cứ ngỡ cô nghe lời rồi, lại vừa ăn vừa nói tiếp: “Con hiếu thuận với mẹ chồng, chăm sóc tốt ba đứa trẻ Giang Ngạn, Giang Kiến Hải sao có thể tệ bạc với con? Mọi chuyện sẽ tốt thôi...”

Ninh Hương bắt đầu lơ đãng, đem những lời Ninh Kim Sinh nói bỏ ngoài tai, một chữ cũng không để trong đầu. Kiếp trước cô lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, từ nhỏ đã bị truyền đải những tư tưởng như vậy, không hề cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ cảm thấy từng câu từng chữ như nhiễm độc.