Chương 16: Trạm đặt thêu 3

Ninh Hương buổi trưa không ăn cơm, trong thời đại quốc gia nghèo đói này, đói một hai bữa cũng chỉ là chuyện bình thường. Lúc nhỏ khi lương thực ít hơn bây giờ, cô đều dành cái ăn để lại cho em trai em gái, chịu đói còn ít sao?

Buổi trưa cô tùy tiện tìm một chỗ râm mát tránh khoảng thời gian nóng nhất đi qua, sau đó liền đeo cặp sách vàng đi trạm đặt thêu ở công xã. Số tiền trong tay cô bây giờ có hạn, tất nhiên phải nắm chặt công việc thêu thùa tích góp chút tiền trong tay.

Thời đại trước mắt này, làm giàu là không có khả năng, chỉ có thể theo trào lưu giải quyết vấn đề ấm no trước.

Đời trước rời khỏi trấn Mộc Hồ hơn nửa đời người, Ninh Hương vẫn còn nhớ rất rõ hình dáng của trưởng trạm trạm đặt thêu trên trấn Mộc Hồ. Gặp mặt rồi thì cảnh tượng trong đầu càng trở nên rõ ràng hơn, trạm trưởng Trần mặc một cái áo choàng màu xanh lam cười nói với cô: “Lâu rồi không thấy cô đến.”

Ninh Hương cười cười: “Trong nhà có hơi bận.”

Nói kỹ càng hơn là, gần đây là vụ mùa mùa thu, ruộng đất trong nhà có hoa màu cần thu hoạch, Lý Quế Mai luôn sai xử cô đi làm, cô lại phải vừa nấu cơm làm việc nhà, còn cả ngày bị Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân ba đứa nhỏ hư đó dày vò, cho nên gần đây cả tuần cũng không có thời gian đến trạm đặt thêu lấy nguyên liệu.

Tiện mồm hàn huyên một câu lại hỏi: “Trạm trưởng Trần, còn có nguyên liệu không?”

Thời đại này, nguyên liệu ở làng quê và thị trấn đều lấy từ trạm đặt thêu hoặc trang thêu ở trong tỉnh. Sau khi lấy về phát cho thợ thêu dân gian, còn có chính là những tú nương thôn quê như Ninh Hương, sản phẩm đã thêu xong thông qua Tô Châu đưa đến các nơi như Thần Hải với Hồng Kông.

Tú nương thêu một sản phẩm thực ra kiếm không được bao nhiêu tiền, tiền ít, thời gian cũng rất gấp rút, phải giao thành phẩm cho trạm đặt thêu trong khoảng thời gian quy định. Nhưng cho dù có ít tiền hơn nữa, đối với tú nương mà nói cũng là con đường tốt để kiếm chút tiền phụ giúp gia đình.

Trạm trưởng Trần thừa nhận tay nghề của Ninh Hương, nói chuyện với cô cũng rất khách sáo, “Có có, còn có một chút vỏ gối với hoa mũi giày, cô đến muộn một bước thì tôi đã phát ra ngoài rồi. Nếu cô đã đến, vậy thì cho cô cầm về làm là được.”

Ninh Hương vẫn cười cười, không cần giả vờ thì giọng nói cũng dịu dàng, “Vậy thì cảm ơn trạm trưởng Trần rồi.”

Trạm trưởng Trần đưa số lượng bao gối và hoa mũi giày cho Ninh Hương, ghi chép lại vào sổ sách, buông bút xuống nhìn Ninh Hương cười nói: “Còn có mấy việc cần kỹ thuật cao, cô có muốn làm không? Nếu cô cảm thấy thời gian cho không đủ thì tôi sẽ nới lỏng cho cô?”

Mấy đồ dùng gia đình như vỏ gối, vỏ chăn, đệm ngồi, khăn trải bàn này không cần dùng sợi tơ mảnh nhiều, tất nhiên được coi là công việc thêu khá thô. Công việc tinh tế chú trọng nhiều, cũng không phải tú nương bình thường ai cũng có thể làm.

Ninh Hương không làm công việc tinh tế, tất nhiên không phải là vì thời gian mà trạm đặt thêu cho không đủ. Cô là một người chỉ cần bắt đầu thêu thùa là có thể quên ăn quên ngủ, cho dù dành tất cả thời gian đều tận dụng hết, cô cũng có thể hoàn thành sản phẩm thêu trong thời gian quy định.

Không nhận việc này là vì tay không làm được nữa, cô hơi mở lòng bàn tay ra, cúi mắt nhìn ngón tay vừa khô vừa thô ráp, hít nhẹ một hơi ngẩng đầu tiếp tục cười nhẹ nói: “Trạm trưởng, tôi tạm thời làm không được, đợi một thời gian nữa đi, qua một thời gian nữa tôi lại làm.”

Trạm trưởng Trần tự nhiên không miễn cưỡng cô, đưa nguyên liệu vỏ gối và hoa mũi giày đã đếm xong bọc lại cho cô liền để cô đi.

Bữa cơm buổi sáng ăn không nhiều, buổi trưa lại không ăn cơm, trên đường từ công xã về Ninh Hương chỉ cảm thấy bụng rất là đói. Bụng kêu ọc ọc hai tiếng, cô nuốt ngụm nước bọt ép cảm giác bụng rỗng xuống coi như không có chuyện này, tiếp tục đi nhanh qua cầu đá quay về đại đội Điềm Thủy.

Về đến đại đội Điềm Thủy cũng không về nhà, trực tiếp đến phường thêu ở đại đội.

Huyện Vu tổng cộng có bảy công xã, gần như hơn nửa công xã đều có trạm đặt thêu riêng, mà công xã có trạm đặt thêu dưới quyền đại đội thì gần như đều có phường thêu riêng. Tú nương nông thôn có thể tự mình ở nhà thêu thùa, cũng có thể đến phường thêu làm cùng nhau, thời đại này chú trọng làm việc tập thể nhất.

Khung thêu của Ninh Hương để ở nhà họ Giang không mang về, bây giờ cô cần thêu nên chỉ có thể đến phường thêu ở đại đội dùng khung thêu của công bên trong đó một lúc. Tự nhiên cũng là vì tránh Hồ Tú Liên cùng Ninh Kim Sinh, tránh cho lại cãi nhau vì chuyện ly hôn, phiền muốn chết.