Chương 8: Chương 8

Kỳ thật mấy chuyện này trước khi cưới Thẩm Giang Viễn cũng đã hỏi thăm rất rõ ràng, thậm chí cả chuyện ở chỗ người lái buôn anh cũng hỏi thăm luôn. Chẳng qua bây giờ muốn tìm kiếm kẻ phạm tội từ mười mấy năm trước cũng không phải chuyện dễ.

“Cho nên, anh hai không nên trách chị dâu, bây giờ chị ấy cũng nói là muốn được ở nhà chúng ta tiếp tục sinh hoạt. Nên là anh đừng có phụ lòng người ta.” Thẩm Trạch Lâm xoa xoa mũi, ngay thẳng nói.

“Ừ, được rồi.”

Thẩm Giang Viễn nghe vậy thì đầu đầy hắc tuyến, anh phụ người ta khi nào? Rõ ràng là người ta không muốn sống yên ổn, làm ầm ĩ với anh còn thiếu chút nữa ngộ thương bản thân mình không phải sao? Hơn nữa cô gái này đã sử dụng thủ đoạn gì mà không tới nửa ngày đã thu phục được đứa em trai ruột thịt từng sống nương tựa với anh ta bao nhiêu năm qua?

“Vậy lần sau gặp nhé, phí điện thoại mắc quá, em không nỡ nói nhiều!”

Thẩm Trạch Lâm hít hít cái mũi, chuẩn bị cúp điện thoại.

Các tân binh nghe thấy liên trưởng nhà mình chỉ có ừ được ừ ừ, sốt ruột đến không xong:

“Phụ nữ thích được dỗ dành. Liên trưởng nghiêm túc như vậy sao được, làm người ta sợ chạy mất thôi.” Tiểu Lưu đa mưu túc trí nhất đoàn đội liên tục lắc đầu.

“Lưu mặt rỗ mau câm miệng, để liên trưởng dỗ dành người khác, chắc cậu đang giỡn mặt hả?” Tưởng tượng tới hình ảnh đó là cảm thấy kinh khủng, tên ngốc to con xoa ngực trừng cậu. Xương cốt toàn thân gã giống như bị liên trưởng phân tách ra hết vậy.

Lúc này, nghe Thẩm Giang Viễn nói: “Từ từ đã, nhắn lại với cô ấy là đợi anh xong việc ở đây sẽ về nhà ngay, nói với cô ấy là yên tâm chờ anh! Trạch Lâm, tạm biệt.”

Sau đó thần thái thong dong mà cúp điện thoại.

Hóa ra là em trai, hại bọn họ phí công kích động một hồi!

“Toàn thể mọi người, tập hợp dưới lầu, cầm súng huấn luyện!” Bọn nhãi ranh không muốn sống nữa thì anh cũng không ngại hung hăng huấn luyện bọn họ một phen.

“A?” Nhóm tiểu binh đang nghe lén ở góc tường nghe thấy vậy, tức thì kêu khổ không ngừng.

Thật lòng mà nói, làm một người giải phóng quân, tình cảm của họ đối với súng đạn không thua kém gì tình yêu thương với vợ. Nhưng nào có ai muốn bưng cô vợ nhỏ đứng dưới ánh mặt trời chói chang phơi mấy tiếng liền không được nhúc nhích, ngay cả tay cũng không được run, thì làm gì còn tâm tư nghĩ chuyện khác.

Tuy nói là như vậy, nhưng khi chính thức vào luyện tập thì mọi người tuyệt đối không hề kêu khổ, bởi vì mỗi giờ phút huấn luyện chính là để tích lũy lực lượng khi đi lên chiến trường.

Trên lầu trong văn phòng của đoàn trưởng.

Đoàn trưởng Cố đang thương lượng cùng doanh trưởng Lý về việc duyệt binh vào quốc khánh sắp tới, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên âm thanh chỉ huy cao vút.

“Buổi chiều không phải tự do hoạt động sao? Đây là đội nào đang huấn luyện?” Đoàn trưởng Cố bị âm thanh chỉ huy hấp dẫn, đứng dậy đến bên cửa sổ xem xét, thấy một ba hàng bốn thanh niên cao lớn tay cầm súng, trên người mặc áo ngụy trang.

“Là tân binh liên đội, liên đội trưởng tên Thẩm Giang Viễn, năm nay 23 tuổi, chức vị phó liên.” Lý đoàn trưởng tự hào mà nói: “Mấu chốt nhất chính là tiểu tử này cha mẹ đều là người không có căn cơ gì, chiến tích có được đều là từng bước từng bước phấn đấu mà có.”

“Trò giỏi hơn thầy, quốc gia mới thịnh vượng!”

Cố đoàn trưởng vừa lòng gật gật đầu, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng không tồi.

Sau khi Thẩm Trạch Lâm cúp điện thoại, trong lòng có chút lo lắng, thái độ của anh trai mơ mơ hồ hồ, cũng không biết có nghe lọt tai lời cậu nói hay không. Nếu trong lòng còn đang trách chị dâu thì làm sao bây giờ? Cậu thật lòng thích chị dâu này nha!

Lớn lên xinh đẹp, nấu cơm còn ngon, chủ yếu là đổi xử với bọn họ rất thân thiết giống như mẹ vậy……

Cậu bé nhăn nhó mặt mày bước ra khỏi phòng gọi điện, trước mắt bỗng dưng xuất hiện một đôi giày vải bông, rất xinh đẹp còn quen mắt.

“Chị dâu, chị… chị chị!”