Chương 7: Chương 7

“Sao có vợ rồi mà lại nghiêm khắc như vậy?”

Thẩm Giang Viễn ném hành lí qua một bên, nhìn bọn họ rồi cười lạnh một cái: “Năm phút nữa tập hợp ở dưới lầu! Chạy việt dã năm cây số, nếu ai có thể thắng tôi, tôi sẽ nói cho các người biết cảm giác gì!”

“Rõ!”

Nhóm tân bình liền xoa tay hầm hè, tuy rằng lúc tiến vào quân doanh đã nghe qua năng lực trâu bò của người này, nhưng bọn họ vẫn không nhịn được muốn khiêu khích, dù sao thì ngại khó ngại khổ liền không phải là binh lính tốt, chịu chút khó khăn đã là gì!

25 phút sau ở sân huấn luyện thể năng.

Mỗi người một thân đầy mồ hôi, họ mệt đến mức mặt mày trắng bệch, nằm ngay đơ tại chỗ. Chỉ chốc lát sau, dưới chân Thẩm Giang Viễn như nằm la liệt thi thể.

Nhưng mà họ còn chưa nghỉ ngơi tới đâu thì bên tai đã vang lên tiếng còi thanh túy từ trạm canh gác!

“Không thể nào, lão đại, lại nữa hả!”

“Mệt như chó luôn rồi!”

Tuy miệng nói như vậy, nhưng chỉ mất 0.5 giây sau dàn tân binh đã nhanh chóng sửa lại đội hình.

“Có phục hay không?” Thẩm Giang Viễn nhếch khóe môi, làm bộ đội anh thật đúng là chưa từng sợ ai, cùng lắm thì làm việc mình làm thôi!

Các tân binh nhìn nhau, người đứng đầu hàng cực kỳ ngay thẳng nói: “Báo cáo liên đội trưởng, không phục!” Lời này là lời nói thật, muốn tìm chết cũng là thật. Những tân binh khác yên lặng mở to hai mắt nhìn, chuẩn bị nhìn Thẩm lão đại phạt nặng tên ngốc to con!

“Rất tốt, không hổ là binh của Thẩm Giang Viễn, không phục thì tiếp chiêu.” Thẩm Giang Viễn sang sảng cười, “Đây mới là khí thế của chiến đội diều hâu chúng ta.”

Nói xong, bày ra tư thế tiến công, tên ngốc to con cũng không cam lòng yếu thế, lập tức ứng chiến!

“Mía nó, lần đầu tiên gặp người dùng thể lực để đấu tay đôi, ấy vậy mà còn đặc biệt ổn định chiếm luôn thế thượng phong?”

“Tên to con thảm rồi!”

“Ăn hành no luôn!”

“Liên đội trưởng Thẩm, ngài có điện thoại!” Bởi vì không phải chính thức huấn luyện, khi Tiểu Triệu ở bộ hậu cần nhận được điện thoại lập tức lại đây gọi người. Không nghĩ tới đập vào mắt là hình ảnh Thẩm Giang Viễn mạnh mẽ khiêng một người đàn ông lực lưỡng thân cao mét tám ném qua vai.

Đẹp quá! Không hổ là binh vương liên tục ba khóa!

“Nghiêm, giải tán tại chỗ!”

Thẩm Giang Viễn nghiêm tại chỗ, làm một động tác chào quân đội đúng tiêu chuẩn hướng về các đồng đội, sau đó chạy chậm tới chỗ của Tiểu Triệu.

“Mấy người nói xem có khi nào là chị dâu gọi tới đây kiểm tra không?”

“Tôi cũng nghĩ vậy, đi, chúng ta đi nhìn một cái!”

“Suỵt, nhỏ giọng thôi ba!”

Một đám người lén lút đi theo góc tường rình nghe lén thì thôi đi, vậy mà còn tưởng rằng chính chủ người ta không hay biết. Thẩm Giang Viễn nghiến răng, trong lòng bắt đầu cân nhắc sau này sẽ luyện này đàn binh này thật kỹ, cũng sẽ dạy cho bọn họ biết, thám thính việc riêng của người khác phải trả giá gì.

Chẳng qua người phụ nữ kia sẽ gọi điện thoại cho anh sao?

Sao có thể, người ta còn không thèm hỏi mình làm bộ đội ở đâu hay thuộc binh chủng nào, quá nửa là thằng em trai rồi.

“Chào đồng chí, tôi là Thẩm Giang Viễn!”

Lúc nghe điện thoại Thẩm Giang Viễn đứng ngay ngắn, biểu cảm không có chút gợn sóng, bất kinh trấn định.

“Anh à, em có chuyện phải nói với anh!”

Âm thanh của Thẩm Trạch Lâm từ đầu dây bên kia truyền đến có phần trịnh trọng, người thiếu niên ấy cũng mang một vẻ độc lập trọng ổn.

“Ừm nói đi!”

Thẩm Giang Viễn ngẩn người, không biết vì sao trong lòng có chút lạnh lẽo.

“Không phải chị dâu không muốn gả cho anh, chỉ là……” Thẩm Trạch Lâm gần như là nức nở tới nơi, đem chuyện mà Kim Nguyệt Bảo đã từng trải qua thêm mắm thêm muối kể lại, nghe thảm thật sự, làm cho mấy người đang đứng nghe lén ở ngoài là Kim Nguyệt Bảo cũng không nhịn được mà đỏ cả mặt.

Không phát hiện ra thằng nhóc này vậy mà có kỹ thuật diễn đó chứ!

“Ừm. Anh biết rồi.”