“Thím hai, chị, chỗ này còn có một con mèo nhỏ này.”
“Lớn lên thật xinh xắn, đôi mắt còn xanh thăm thẳm, giống như màu của biển rộng vậy!”
Thẩm Uyển Tĩnh đã được năm tuổi, bởi vì có một người mẹ là thanh niên trí thức dạy dỗ, cho nên cách nói chuyện cũng không hề tầm thường.
Kim Nguyệt Bảo lập tức phản ứng lại, con mèo kia còn đang tùy tiện ghé vào tảng đá để phơi nắng, có điều vài lần trọng sinh trước cô cũng đã gặp qua tình huống như này rồi, chỉ cần giả bộ không biết, sau đó lát nữa thu hồi vào không gian là được.
“Nó cũng béo ghê, mập như này thì có thể bắt được chuột sao?”
Thẩm Gia Minh mới ba tuổi nên không hiểu gì về thẩm mỹ, nhóc con liền đơn giản nói ra ý nghĩ trong đầu mình.
Miêu đại lão một khắc trước còn đang khoe khoang giá trị nhan sắc của mình, nháy mắt đã bị câu nói của nhóc con kia làm cho suy sụp, nó được sinh ra không phải là vì bắt chuột, còn dám nói nó béo ư?
Miêu đại lão đầu đầy vạch đen!
“Uyển Tĩnh, Gia Minh, mấy đứa trốn xa một chút, cũng không biết mèo này từ đâu chạy ra, đừng để nó cào bị thương, còn phải tốn tiền đi bác sĩ nữa đấy.”
Thẩm Hương Vân vừa nhấc mấy hòn đá tìm con cua, vội lên tiếng nhắc nhở hai đứa trẻ.
Trong lòng Kim Nguyệt Bảo đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo: “Chị thấy mèo này cũng không mập, chắc là nó rất khỏe, thường xuyên bắt cá bắt chuột linh tinh, không bằng chúng ta nhận nuôi nó đi, mọi người xem nó có đáng thương hay không, còn phải tự mình đi tìm thức ăn.”
“Nhưng mà mấy con mèo con chó ở trong thôn đều phải tự mình đi tìm thức ăn mà!”
Thẩm Gia Minh chu cái miệng nhỏ lên thành thật nói, Kim Nguyệt Bảo xém chút nữa cười chảy cả nước mắt.
Cũng may là Thẩm Uyển Tĩnh kiên trì, người một nhà vẫn quyết định đem Miêu đại lão nhận nuôi, như vậy cũng tốt, cô không cần phải lúc nào cũng nghe giọng của nó nói liên miên ở trong đầu…
Lúc trở về, bọn họ dùng dây cỏ xỏ xuyên qua sáu con cá, bê theo một sọt tôm hùm đất, thu hoạch cực kì tốt!
“Ủa, chú ba, đó là chú ba mà?”
Đoàn người đang đi về nhà, liền nghe Thẩm Gia Minh chỉ vào cách đó không xa mà hô lên một tiếng đầy kích động.
“Sao có thể? Chú ba của cháu lúc này còn đang ở trường học đọc sách cơ mà!”
Thẩm Hương Vân không tin, nhưng Kim Nguyệt Bảo lại cảm thấy đúng rồi, dù thân ảnh kia chỉ chợt lóe qua, nhưng trên người hắn đeo cặp sách quân dụng và ấm nước màu xanh lá, toàn bộ trong thôn có thể sử dụng cặp sách quân dụng và ấm nước ngoại trừ nhà họ Thẩm tham gia quân đội thì làm gì còn có ai sở hữu được?
“Chị đi nhìn một cái, mọi người về nhà trước đi!”
Kim Nguyệt Bảo cong cong khóe môi, giống như thừa biết nhóc con kia muốn làm cái gì.
Phương hướng kia ở trong trí nhớ của cô thì không thể nghi ngờ mà chính là đại đội bộ, Thẩm Trạch Lâm đến đó, ngoại trừ định gọi điện thoại thì có thể làm gì? Đến nỗi gọi cho ai, vậy còn cần phải hỏi sao?
.....
Thành phố S, chiến đội chi bộ của lục quân.
Buổi trưa Thẩm Giang Viễn vội vàng bắt xe khách, sau đó tốn hơn bốn tiếng rốt cuộc mới về tới bộ đội, nghĩ mình hẳn là người đầu tiên trở về, trong ký túc xá chắc sẽ không có người, ai ngờ vừa đẩy cửa ra liền bị vây quanh trong nháy mắt.
“Anh Giang!”
“Như thế nào rồi?”
“Cô vợ mới có đẹp hay không?”
“Mau mau mau, thành thật khai báo, có cảm giác gì? Cùng anh em chúng ta chia sẻ một chút nào!”
Một đám đều không có vợ mặt đầy hưng phấn vây quanh Thẩm Giang Viễn mà chuyển động, cẩn thận đánh giá một chút, không riêng gì người trong ký túc xá của mình, cả những người ở các ký túc xá khác cũng đều tới, tất cả đều tụ hội đông đủ ở chỗ này.
“Chia sẻ cái rắm, được tự do hoạt động còn không chịu ngồi yên một chỗ, tôi thấy mấy người đây là muốn rèn luyện thêm có phải không?”
Thẩm Giang Viễn nhếch môi cười lạnh, đáp lại một cách tự nhiên.
“Haizzz, đúng là cái đồ vô nhân tính!”