“Chị dâu, em còn có điều này muốn nói với chị.” Thẩm Hương Vân mím môi ngẩng đầu nói: “Về sau chị nấu cơm đừng dùng nhiều thịt như vậy, tuy rằng nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, nhưng phiếu thịt thì lại khan hiếm, phải ăn ít lại một chút thì mới đủ.”
“Hả?”
Kim Nguyệt Bảo nghe vậy nhịn không được mà bật cười, không nghĩ tới thì ra cô nhóc này lại lấn cấn ở chỗ đó: “Yên tâm, có chị dâu ở đây, về sau chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội để ăn thịt, đừng lo!”
Nói là làm, thời điểm buổi chiều, Kim Nguyệt Bảo liền tập trung nhớ lại chút ký ức ít ỏi của nguyên chủ về nơi này, cân nhắc xem có biện pháp gì để đổi chút phiếu thịt hoặc phiếu gạo hay không?
Cho dù có định bắt chước những nhân vật chính trong tiểu thuyết đầu cơ trục lợi, thì cũng phải thăm dò phương pháp cho rõ ràng trước đã!
Diện tích của thôn Đại Vương cũng không phải rất lớn, muốn đi hết một vòng cũng chỉ mất hơn một giờ, phỏng chừng toàn bộ thôn cũng chỉ trên dưới một trăm hộ người, tổng cộng chia làm bảy cái tiểu đội, đại đội bộ là nơi quản lý.
Mặc kệ là viết thư giới thiệu để vào thành, hay là cùng bên ngoài gọi điện thoại để liên lạc, tất cả đều phải thông qua đại đội bộ.
Sau khi nắm được tình hình, trong lòng Kim Nguyệt Bảo cũng âm thầm sắp xếp kế hoạch tiếp theo.
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng nước ‘xôn xao’, tâm tư vừa động, cô liền hướng tới phía phát ra thanh âm mà đi đến, rất nhanh liền nhìn thấy một cái đập chứa nước.
“Cái đập này cũng lớn ghê! Không biết có cá hay tôm gì dưới đó không?”
Kim Nguyệt Bảo khẽ lẩm bẩm một câu, lập tức xắn ống quần lên, sau đó bước vào từ chỗ nông nhất, nước liền chảy vòng qua mắt cá chân rồi xuôi qua.
“A, có cả cá bột nữa này, vừa nhìn là biết có thể làm ra một món ngon rồi!”
Bốn bề vắng lặng, không gian bảo hộ trực tiếp hiện ra bản thể, thân hình tròn vo nhìn ngây thơ chất phác, cái đuôi nhẹ nhàng câu lấy, vừa thấy cá nhỏ là lập tức duỗi móng vuốt đi chụp. Kim Nguyệt Bảo không khách khí bật cười, thân thể tròn vo đem móng vuốt hướng vào trong nước, quả thực chính là lạy ông tôi ở bụi này.
“Đó là do cô chưa từng được hưởng qua mỹ vị chân chính cho nên mới nói như vậy!”
Kim Nguyệt Bảo cũng không cùng nó so đo, chỉ lo tập trung bắt cá, chốc lát sau là cô đã thấy mấy con cá chép đang tung tăng nhảy nhót ở trong lưới.
Đến lúc kéo lên nhìn thử, vậy mà bên trong chỉ có con cua nhỏ xíu, lúc này nó còn đang giương cặp mắt ngơ ngác nhìn trái nhìn phải.
Miêu đại gia ghét bỏ bĩu môi, cá cua ở chỗ này còn không tốt bằng một góc ở trong không gian, còn nhịn không được muốn đi bắt, đúng là rỗi hơi.
“Chị dâu, sao chị lại tới chỗ này?”
Thẩm Hương Vân lôi kéo hai đứa nhóc hốt hoảng chạy lại đây, nhìn thấy Kim Nguyệt Bảo chỉ đang bắt cá, không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô chỉ mới ngủ trưa một lúc, chị dâu đã không thấy tăm hơi đâu, một đường hỏi thăm mới biết chị ấy chạy về phía đập nước ở bên này, lo lắng trong lòng càng dâng lên, không vì cái gì khác, chỉ vì phương hướng của đập chứa nước vừa lúc cũng là phương hướng của thôn Tiểu Liễu.
Cô không có cảm giác an toàn xíu nào!
“Chị tới đây bắt chút tôm cua về cho các em có thêm món ăn!” Kim Nguyệt Bảo chớp chớp mắt, nở một nụ cười nói.
“Ồ, được thôi, em cũng tới phụ chị.” Rốt cuộc Thẩm Hương Vân vẫn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, có người chơi cùng đương nhiên rất nguyện ý. Nếu không phải gia đình gặp phải biến cố, ai muốn cả ngày phải ra vẻ trưởng thành đâu.
“Được.”
Kim Nguyệt Bảo cười cười, tiếp tục giăng lưới, bắt nhiều ăn không hết thì nhốt lại để nuôi, cũng không sợ lãng phí.
Chỉ chốc lát sau, hai người chị dâu em chồng đã bắt được một mẻ mới, Thẩm Hương Vân còn sờ soạng thấy non nửa sọt tôm hùm, mấy sinh vật này ngày thường ở trong thôn cũng không có ai bắt, bởi vì thịt của chúng ít, lúc chế biến còn mất công.