Chương 4: Chương 4

Thẩm Trạch Lâm đỏ mặt nói, yên lặng nhìn Kim Nguyệt Bảo liếc mắt một cái, trong lòng thầm nghĩ: Hẳn là lúc này đây!

“Không cần cảm ơn, chị là chị dâu của các em, về sau chúng ta chính là người một nhà, không cần nói nhiều làm gì, cũng không cần khách khí như vậy.”

Kim Nguyệt Bảo sảng khoái nói, nhưng Thẩm Trạch Lâm nghe mấy lời này xong lại lâm vào trầm mặc, Thẩm Hương Vân còn khinh thường liếc mắt nhìn cô một cái, rõ ràng là tỏ vẻ không tin lời vừa rồi, còn ẩn ý nhắc nhở cô không cần phải diễn kịch hay tỏ vẻ làm gì.

Trong lòng Kim Nguyệt Bảo cũng biết ải này khó qua, cô đành thở dài nói: “Thật ra, chị cũng không phải không muốn gả vào nhà của các em, mà là do chị không muốn bị người khác ép buộc rồi cưỡng chế gả đi như vậy, hẳn là các em cũng biết chị không phải là con gái ruột của nhà họ Kim ở thôn Tiểu Liễu đúng không?”

Thẩm Trạch Lâm nghe vậy không khỏi gật gật đầu.

“Chị không phải con gái ruột của nhà họ Kim, mà bị bọn buôn người bắt rồi đem tới bán cho nhà họ, hơn nữa trước khi vào nhà họ Kim, chị đã từng bị bán đi khắp nơi, cho nên chị cực kì chán ghét cảm giác bị đem bán như vậy, rõ ràng là chị vẫn còn người thân của mình cơ mà.”

Lúc cô nói như vậy, giữa chân mày không tự chủ mà mang theo một tia đau thương.

“Bây giờ cũng giống như vậy, anh hai của các em mời bà mối tới cửa làm mai, mang theo nhiều lễ hỏi như vậy, bọn họ liền lập tức đồng ý, cũng không hề hỏi chị một tiếng nào, các em nói thử xem, chị có thể nguyện ý sao?”

Đây vốn dĩ chính là sự thật, không cần cố ý che giấu, càng không cần cố tình thêm mắm dặm muối, nhưng mấy người đang nghe cũng bị làm cho chấn kinh rồi, bởi vì bọn buôn người luôn là ác mộng mà mọi người đều căm ghét và thống hận!

Trong một khoảnh khắc liền có thể làm cho một cái gia đình hạnh phúc mỹ mãn phải sụp đổ!

Vẻ mặt của Thẩm Hương Vân lâm vào phức tạp, ngẩng đầu lên, trong miệng vô thức đáp lại một câu: “Đương nhiên không muốn!”

“Chị, sao chị lại nói vậy?”

Trong lòng Thẩm Trạch Lâm đầy áy náy, trong ánh mắt cũng tràn đầy kiên định, dù tuổi tác của cậu còn nhỏ, ngày thường cũng có thói quen dựa vào anh chị, nhưng là lúc này đây, cậu lại nhịn không được mà muốn đứng về phe của chị dâu mới vào cửa này.

Thẩm Hương Vân nói với vẻ có chút không tự tin: “Nhưng mà dù thế nào thì chị cũng phải từ từ nói chuyện, không có việc gì lại cầm kéo dọa người, cả nhà này cũng bị chị dọa cho sợ chết khiếp rồi.”

Trong lòng của Thẩm Hương Vân đang rất rối rắm, nhưng nếu muốn cô bé phải nhận sai thì lại có chút không cam lòng.

“Được, là chị dâu không nên hù dọa các em, về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa, cũng hi vọng các em sẽ tha thứ cho sự xúc động của chị.” Kim Nguyệt Bảo nói với giọng thành khẩn, sau đó thuận thế ôm hai thiếu nam thiếu nữ vào trong lòng ngực.

“Chúng cháu cũng muốn ôm một cái.”

Hai đứa nhóc đang ngồi ngay ngắn trên bàn cũng nhào vào trong lòng ngực của Kim Nguyệt Bảo.

Trong lòng Thẩm Trạch Lâm mười phần chấn động, trước đó chị dâu luôn đối với bọn họ cực kì khách khí, hiện tại lại như tâm giao tri kỷ rồi tiếp xúc thân mật, hơn nữa chị ấy còn không chút do dự nào mà nhận sai, đúng là không có so sánh thì sẽ không có thương tổn.

Thẩm Trạch Lâm lập tức cảm thấy chị dâu này thật ra cũng là người tốt, chỉ là trước đó có hơi xúc động mà thôi.

“Chị dâu, thật xin lỗi, là chúng ta đã trách lầm chị.”

“Được, chị chấp nhận, có điều đây sẽ là lần cuối cùng, sau này nhà của chúng ta sẽ không xuất hiện ba từ này nữa.” Kim Nguyệt Bảo cảm thấy nếu đã là người một nhà thì không nên khách khí như vậy, cho nên liền oán trách nói.

“Vâng ạ, về sau chúng ta sẽ không nói nữa.”

Giờ phút này, cả đám quây quần ôm lấy nhau, trán chạm vào trán, ai cũng không chủ động nhắc đến chuyện phải đưa cô về nhà mẹ đẻ.