Chương 22: Chương 22

Thẩm Hương Vân phát hiện ra mình đã trở thành tiêu điểm chú ý của người trong thôn, mặt thoáng ửng đỏ: “Chị hai đứa cháu lên huyện nhập học.”

“À, ra là như vậy, chị dâu cháu giỏi thật đó, dám tự mình lái xe đạp luôn cơ.” Mọi người không nhịn được tấm tắc khen.

Nhưng cũng không ít người ghen ghét đỏ cả mắt, nhìn hai người họ bằng đôi mắt hình viên đạn. Giống như dùng cách đó có thể làm hai người họ té từ trên xe xuống vậy.

Thẩm Hương Vân cảm thấy hơi hơi không tự nhiên, mà Kim Nguyệt Bảo lại không để bụng. Dù là khen cô hay châm chọc cô, việc cô làm vẫn phải làm tiếp, dù sao người ta nói thêm vài câu cũng chẳng đau. Lời khen thì cũng tốt, có thể làm mọi người dần quên đi lời đồn đòi ly hôn của cô.

Chị dâu em chồng hai ngồi chung xe đạp lên đường, giữa đường nghỉ ngơi hai lần. Rốt cuộc trước khi mặt trời lên cao vào trưa thì họ đã tới được trường.

Nhìn lại thấy đoạn đường đi cũng mất hết khoảng ba giờ đồng hồ.

“Không tệ lắm, trường này trông có vẻ có giáo dục tốt đó.”Kim Nguyệt Bảo đứng ở cổng trường nhìn vào ngôi trường xây bằng gạch, vừa lòng nói: “Em gái à, nhớ học tập chăm chỉ nhé, trông cậy vào em làm nở mày nở mặt cho nhà họ Thẩm mình đó.”

“Chị hai!” Thẩm Hương Vân vẫn còn rất ngại ngùng, cuối cùng, trịnh trọng bảo đảm: “Vì sứ mệnh giàu mạnh đất nước, không ngừng vươn lên, không ngừng phấn đấu, tuyệt đối không phụ công ơn của đảng và nhà nước, nỗ lực trở thành người xây dựng và nối nghiệp phát triển xã hội chủ nghĩa!”

Bộ dáng trang nghiêm khiên tốn kia nhìn đáng yêu chết được!

Trước khi đưa em gái đi học, Kim Nguyệt Bảo đã lo lắng chuyện trước sau, lúc này cô dự định tìm đỡ một nhà khách để ở tạm. Sắc trời đã khá muộn rồi, cô là con gái, nếu trở về một mình sẽ không an toàn. Huống hồ để đến được huyện thành cũng rất vả, nên cô muốn làm thêm chút chuyện.

Nhà khách Hồng Tinh.

Kim Nguyệt Bảo nhìn biển hiệu phía trước, sau đó tìm một nơi không có người để cất xe đạp vào không gian, sau đó cô cầm theo thư giới thiệu để đi vào.

“Ba khối năm cho một ngày ở, cần có thêm thư giới thiệu!”

Một người phụ nữ trung niên ngồi ở quầy tiếp tân, biểu cảm cũng không thể coi là thân thiện. Thấy Kim Nguyệt Bảo đến một mình cũng không tỏ vẻ kinh ngạc: “Cô muốn ở dài ngày sao?”

“Trước mắt ở tạm hai ngày đã.”

Kim Nguyệt Bảo móc ra bảy đồng tiền và thư giới thiệu từ trong bao bố đeo trên người đưa cho người phụ nữ đó. Thuận tay lại lấy ra một cái bọc giấy dầu đựng cá viên, cười nói:

“Hai ngày tới phải nhờ chị giúp đỡ nhiều, đây là một ít thức ăn tôi mang từ nhà lên, nếu chị không chê thì cầm lấy coi như cho mấy đứa nhỏ ăn vặt.”

Làm lễ tân cũng thường được tặng quà, vả lại người nhà quê thì có thể có thứ gì tốt chứ. Lý Diễm Hồng không kiên nhẫn lắm, ngẩng đầu lên định từ chối, nhưng mà bất chợt lại ngửi được mùi hương ngào ngạt lại ẩn ẩn có hương thịt. Nghĩ tới hai đứa nhỏ trong nhà cũng lâu lắm rồi không được ăn thịt, bà đánh nhịn nuốt nước miếng: “Tôi dẫn cô đi xem phòng.”

Vừa nói vừa dẫn cô đến một nơi nhìn qua ngó lại thấy không có người, lúc đó mới nhanh chóng nhận lấy bao giấy dầu kia nhét vào trong ngực. Rồi lại cầm theo một chuỗi chìa khóa dẫn Kim Nguyệt Bảo đi xem phòng.

“Được rồi, cô ở chỗ này nha. Hướng này đón ánh nắng tốt, trong phòng sạch sẽ không có mùi ẩm mốc.” Lý DIễm Hồng mở cửa của một căn phòng dẫn người vào. “Một cô gái trẻ như cô, ban đêm nhớ rõ khóa kỹ cửa nẻo, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì cứ gọi tôi lên. Bên cạnh căn phòng kia là phòng nghỉ ngơi của nhân viên công tác chúng tôi.”

“Vâng ạ, cảm ơn chị Lý.”