“Không thể nào, mấy ngày hôm trước tôi còn nghe người ta nói vợ mới cưới của chú hai nhà họ Thẩm làm loạn lên đòi ly hôn kia mà, sao lúc này còn có thể cam tâm tình nguyện chăm lo cho mấy đứa trẻ chẳng ai muốn nhận kia chứ?” Còn phí tâm tư nấu mấy món thơm ngon như vậy!
Trong lòng Vương lão đại không thoải mái, nhưng lại biết chuyện đó là thật không sai đi đâu được, rốt cuộc Thẩm Hương Vân chính là một con bé con sắp trưởng thành, dù có giỏi thế nào cũng không thể trong một thời gian ngắn như vậy có thể luyện ra đôi tay đầu bếp là người khác ngửi thấy mùi thôi đã thèm nhỏ nước miếng.
“Tin hay không tùy mấy người! Xương thịt nhà đó mua là chính tay tôi chặt ra chứ ai!”
Triệu Lão Tam trừng mắt khinh miệt, liếc nhìn mấy người bọn họ, xoay người lại hít hai hơi lại ăn thêm hai miếng cơm.
Hóa ra là đi mua xương thịt, bữa cơm đó ngon phải biết?
Vương lão đại trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, có trời mới biết lúc gã nghe được nhà họ Thẩm có thịt ăn hắn đã kinh ngạc nhường nào! Nếu gã biết nhà họ Thẩm có tiền từ lâu, lễ cưới phô trương như thế là có thể biết được. Các lãnh đạo lớn nhỏ trong thôn cũng tới góp vui, nghe nói người ở phía trên còn đặc biệt phát tiền và phiếu mua giới hạn cho nhà đó. Nhưng mà gã cũng không có hối hận việc nhà mình đã hủy hôn cho em gái.
Nhưng nếu mà ngày nào cũng có thể ăn thịt thì gã cũng muốn tự mình ngẫm lại, có phải trong nhà đã làm lỡ thời gian tốt của em gái mình không.
“Đi thôi, lão đại, vợ con đã làm cơm đang ở nhà chờ đến sốt cả ruột rồi.”
Ông Vương không biết rằng chỉ trong một thời gian ngắn mà con trai ông ta đã tự não bổ ra nhiều thứ như vậy. Chỉ thúc giục gã mau chóng trở về, sau khi nghỉ ngơi đến buổi chiều còn phải bắt đầu làm việc. Tuy nói con rể ông ta là phó đội trưởng, nhưng này càng là cán bộ thân thuộc thì càng phải tị hiềm, lý lẽ thời này chính là như vậy.
Đoàn người hít một hơi mùi thịt thật dài, nội tâm phức tạp về nhà.
Kim Nguyệt Bảo không biết bản thân chỉ làm cơm bình thường cũng có thể khiến người khác có nhiều suy nghĩ như vậy. Có điều dù cô có biết cũng sẽ không để ý, lúc này mới mở màn có vài món, mà cô còn biết làm rất nhiều món!
Sau khi ăn xong, đem hai đứa cháu với cậu em chồng đi gửi ở chỗ Triệu Lan Phương, còn bản thân cô thì cầm thư giới thiệu đi thuê xe đạp chở cô em chồng lên huyện.
Trên xe treo đầy các tay nải lớn lớn bé bé, hơn nữa cái xà ngang còn cao như vậy, nhìn thấy là biết trên xe không thể đùa giỡn được.
May mắn là tuy rằng hiện giờ thân thể này thon gầy, nhưng xét về chiều cao lại không hề thấp, chừng 1m7. Nhờ đó mới có thể dễ dàng đu lên xà ngang để lên đường.
“Chị hai, em phải lên kia ngồi, chị nhớ nắm chắc.”
Thẩm Hương Vân hít sâu, khẽ cắn môi. Chạy gấp lên phía trên đỡ eo Kim Nguyệt Bảo banh chân ngồi trên ghế sau.
Con gái làm như vậy tuy rằng không được văn nhã cho lắm, nhưng lúc này cô không thể bận tâm lo mấy chuyện vặt đó. Chỉ nghĩ ngồi như vậy thì có thể an toàn hơn, lỡ như chị dâu nắm không chắc thì cô có thể dùng cơ thể để cân bằng trọng lượng chống đỡ xe.
Kim Nguyệt Bảo thật ra không căng thẳng như cô bé mà lại cảm thấy mới lạ. Chuông nhỏ vang lên trên đường, vừa đi vừa kêu, tiếng vang thanh thúy, lúc này lại là giữa trưa, làm cho mọi người ồ ạt ra xem.
Phải biết rằng toàn bộ thôn này cũng chỉ có bí nhà thư chi bộ thôn và đại đội trưởng mới có xe đạp. Xe đạp là đồ vật rất hấp dẫn ở đây. Thực ra chính là dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, huống hồ người chạy xe lần này là một cô gái trẻ!
“Hương Vân, con đang đi đâu thế?”
Mấy người đàn bà tò mò hỏi.