Chương 20: Chương 20

Cả người bé mèo đều ướt nhẹp, Kim Nguyệt Bảo cười xong thì bảo hai đứa nhỏ ôm nó đi theo bên cạnh để chờ, còn mình thì xoay người rời đi nhanh chóng chộp tôm từ không gian ra ngoài, sau đó vớt lưới đánh cá lên, xách hai con cá to về nhà.

Thẩm gia

Thẩm Hương Vân đã thu thập ổn thỏa những đồ vật cần mang theo đi học, sau đó lại theo lời Kim Nguyệt Bảo dặn dò chặt xương sườn thành từng khối to khoảng hai centimet, dùng nước sôi trụng sơ một lần, sau đó nhìn thấy một nồi “Canh loãng” từ nước trụng mà ngốc luôn.

Chị dâu bảo canh này phải đổ bỏ, nhưng mà cô thấy canh này vẫn thơm mà, bên trên còn có váng mỡ nữa.

“Đừng có tiếc, cái nước này mùi tanh lắm, trong đó còn có cặn máu tanh nữa, không có sạch đâu, ngoan, đổ đi em.”

Kim Nguyệt Bảo tức khắc dở khóc dở cười. Tiếp nhận nồi hầm trong tay cô em chồng, lấy xương sườn vớt ra bỏ vào trong chén, thêm vào hành thái mỏng, gừng băm, muối, rượu trắng sau đó trộn đều chờ gia vị ngấm vào. Tôm mới bắt được còn sống thì cũng trụng nước sôi rồi dùng phương pháp tương tự để nêm ướp. Sau đó cắt khoai tây, rau xanh, rau thơm ướp thêm nguyên liệu nấu ăn. Sau đó đem hành gừng tỏi và hai trái ớt khô đổ vào nồi dầu nóng tạo mùi hương. Sau đó lại theo thứ tự bỏ vào khoai tây, xương sườn, tôm càng xanh sau nhiều lần xào trộn đến khi có màu vàng ươm là có thể lấy ra khỏi nồi.

Ớt cay tạo mùi hương hăng hắc thêm hợp trứng tôm béo ngậy, từ trong nồi tỏa ra một mùi thơm ngon ngào ngạt. Đối với với người chưa quen ăn cay thì đây là một ấn tượng rất mạnh, làm người ta chịu không được hắt xì liên tục, nhưng lại không thể cầm lòng mà ngừng hít hà cái mùi này.

Hai đứa lớn, hai đứa bé con tổng cộng bốn đứa trẻ trừng lớn hai mắt. Cách nấu sườn của Kim Nguyệt Bảo làm hiểu biết trước kia của họ vô cùng chấn động. Hóa ra xương ngoài hầm ra còn có thể xào nữa á? Chỉ là thịt ở trên miếng xương có thể ăn ngon thật sao?

“Ai tới nếm thử.”

Kim Nguyệt Bảo dùng đũa kẹp một khối xương sườn đi lên trước quơ quơ, mấy đứa nhỏ nhìn nhau, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

“Chị hai, để em thử trước.”

Thẩm Hương Vân nhìn mấy đứa cháu trai cháu gái, chủ động tiến lên nếm thử. Bữa cơm hôm nay vốn dĩ là tổ chức đưa tiễn cô bé, cho nên mọi người đều không có ý kiến.

Thẩm Hương Vân ăn miếng xườn từ chỗ Kim Nguyệt Bảo, nuốt nguyên miếng xương sườn không mấy to lành vào trong miệng, trong nháy mắt, mùi hương ngào ngạt lan tỏa trong khoang miệng xộc lên mũi, cảm giác thơm ngon ấy lan truyền từ đầu lưỡi đến tận chân răng. Cắn từng miếng thịt nuốt xuống, ngấu nghiến cắn nát từ xương đến xụn rồi nuốt xuống bụng.

“Vừa cay vừa thơm ăn ngon quá chừng, ăn xong muốn ăn nữa…”

Thẩm Hương Vân kích động nói: “Chị hai, đồ ăn chị làm ăn ngon như vậy, giờ em đi rồi em lại thấy tiếc.”

“Ha ha, thế hử?”

Kim Nguyệt Bảo không để bụng, kỳ thật món xương sườn xào với tôm này thơm ngon vô cùng. Chẳng qua bây giờ dầu mỡ còn thừa cũng còn nhiều nên cô mới phải xào nhiều lần. Không ngờ lại được đánh giá cao như thế

Thẩm Hương Vân nói năng có khí phách, khẳng định: “Đương nhiên!”

“Được, vậy chờ lúc em về nhà chị sẽ làm cho em ăn.”

Kim Nguyệt Bảo bị bộ dáng nghiêm trang của cô bé chọc cười vui vẻ quá chừng. Nghĩ bọn nhỏ nhất định là rất sùng bái cô nên mới có thể cảm thấy cô làm đồ ăn kiểu gì ăn đều ngon.

Người một nhà vui rạo rực mà ngồi vây quanh ở nhà chính ăn cơm, nhưng cũng vì sắp phải xa nhau mà không khí cũng trầm xuống vài phần.

Mùi thịt nồng đậm bay ra tận phía ngoài!

Người làm công ở nhà họ Vương trên đường về nhà nhìn khói bếp lượn lờ trên đường nhà khác thì cảm thấy bụng kêu lên ùng ục, lại thấy đói hơn mấy phần. Lúc đi đến trước cửa nhà họ Thẩm, họ hít một hời thật dài, cảm thấy cả đời này chưa từng hửi qua mùi thơm như thế.

“Vợ thằng cả nhà họ Thẩm không phải bỏ đi rồi sao? Bây giờ nhà này ai nấu cơm vậy, Hương Vân sao?”

Ông Vương không nhịn được hỏi, liếm môi khô khốc mà nói.

“Quan tâm ai làm làm gì.”

Lão cả nhà họ Vương nghe mùi mà không được ăn, trong lòng càng bực bội: “Mau về nhà đi, nay tôi đói tới độ bụng dán tới lưng rồi.”

“À, các người không biết rồi, cơm này là là vợ của chú hai nhà họ Thẩm nấu đó, mấy hôm nay ngày nào cũng có mùi thịt.”

Cách đó không xa chính là Triệu lão tam đang bưng bát cơm ngồi xổm trước cửa, giọng chua lòm mắt đầy soi mói nhìn bọn họ, trong ánh mắt chứa đầy giễu cợt.

Triệu lão tam, là người chuyên chăm lo chuyện cắt thịt ở xã Cung Tiêu, bởi vì mỗi lần cắt thịt lão hay bị run tay khiến miếng thịt heo tròn một cân chỉ còn có chín lượng rưỡi, bởi vậy còn có cái biệt danh chín lượng rưỡi.