Chương 19: Chương 19

“Vâng ạ.” Kim Nguyệt Bảo cũng sảng khoái lập tức tiếp nhận phiếu thịt, tiễn người ra cửa.

Lúc này tuy rằng các loại phiếu trong định mức được quản lý khá nghiêm khắc, nhưng mà bên trên cũng không phải không suy sét đến tình hình sinh hoạt thực tế của dân chúng. Vì vậy hàng xóm láng giềng cũng lén lút lấy vật đổi vật. Bởi vậy mấy chuyện trao đổi phiếu định mức gì đó cũng không phải chuyện gì lớn.

Lúc quay lại nhà chính đã thấy hai đứa trẻ to xác trừng lớn bốn mắt nhìn cô chằm chằm.

“Chị hai giỏi ghê, tới phiếu thịt cũng đổi được rồi.”

Thẩm Trạch Lâm vươn ngón tay cái, phiếu thịt là mặt hàng rất hút khách, vào lúc mùa màng không tốt, quanh năm suốt tháng cũng không thấy ai được phát hai lần. Lúc hôm qua ăn thịt xong còn nghĩ rằng muốn ăn nữa phải chờ sang năm. Nhưng ai mà ngờ được chị dâu nhà mình chỉ trong chớp mắt đã đổi được phiếu thịt quý giá.

“Nhóc thối này, đừng nói nữa, năng lực của chị hai trong nhà mình biết là được rồi. Em đừng nói ra ngoài.” Thẩm Hương Vân nghe vậy, lập tức tức chọt chọt cậu bé.

“Em biết mà, em không có ngốc!”

Trạch Lâm bị đau, tủi thân mà nhăn mũi lại né tránh đòn tấn công của chị gái cậu.

Kim Nguyệt Bảo thấy thế, thì mỉm cười ác ý. Cỗ cảm xúc cô đơn lạnh lẽo trong lòng cô dần tan chảy như nước tuyết trong suốt. Người nhà trên thế giới này đều thật ấp ám! Yên lặng hạ quyết tâm. Chờ khi Thẩm Giang Viễn trở về cô nhất định sẽ hốt được anh, trở thành con dâu nhà họ Thẩm danh xứng với thực! Còn về phần nguyên chủ, có trách thì trách thế sự vô thường, có duyên không phận thôi.

Cùng lắm thì sau này cô sẽ bỏ thêm công sức để giúp cô ta tìm được cha mẹ, hiếu kính với họ, cũng coi như trả xong nhân quả đời này của hai người.

Sáng hôm sau, dặn dò Thẩm Trạch Lâm đi mua xương sườn, lại thúc giục cô em chồng bỏ việc nhà xuống để đi kiêm tra đồ đạc lát nữa mang đi. Cô dắt hai bảo bối và Miêu đại gia đi đập chứa nước xem tôm.

Nói là muốn làm một nồi tôm xương sườn, Thẩm Trạch Lâm tưởng tượng không nổi, xương cốt thì ăn có gì ngon đâu. Nhưng mà chị dâu nhà mình đã dặn dò kỹ, cậu cũng không hỏi nhiều, dậy thật sớm đi xã Cung Tiêu xếp hàng mua thịt.

Mùa hạ mưa nhiều, mới mấy ngày thôi mà mực nước trong đập chứa đã cao lên rất nhiều. Nơi nước nông nhất trước kia là cao cỡ mắt cá chân giờ đã cao đến bắp chân. Kim Nguyệt Bảo bước xuống nước quăng lưới, vén ra lớp đá cuội màu xanh lá tìm mấy con tôm.

Hai đứa nhỏ thì chơi đùa trên bờ biển, thường thường lụm tôm mà thím hai của bọn nó ném lên bờ biển bỏ vào sọt. Những đứa trẻ lớn lên ở nông thông cũng không nhút nhát, bắt con mỗi một tay cũng rất mau.

Còn Miêu đại gia thì ủ ũ cụp đuôi theo sau Kim Nguyệt Bảo bắt tôm. Lặng lẽ chuyển tôm từ trong không gian ra cho cô bắt. Tôm trong không gian thơm ngon ngào ngạt, giá trị dinh dưỡng lại cao, không chứa tạp chất, ăn vào cũng bồi dưỡng cơ thể.

Đương nhiên cô cũng có thể tìm nơi không có người để lấy tôm ra, nhưng mà như vậy thì không thỏa mãn được quyết tâm muốn lấy công chuộc tội của Miêu đại gia!

Hừ, lão mèo như nó mới không thèm lấy công bù tội đâu!

Miêu đại gia dùng đôi mắt đầy oán giận meo meo lên án cô. Cũng đem vuốt với vào trong nước móc tôm lên.

Hừ hừ, nếu không phải vì ăn cá tôm thơm ngon ngào ngạt, nó sẽ không chịu khuất phục đâu!

Bỗng dưng, một tiếng“Rầm” vang lên, tiếng mèo hoảng sợ kêu lên. Là đá cuội bị mọc rêu quá trơn trượt, chỉ vừa không để ý một tí là té xuống nước ngay.

Tuy rằng mèo ta đã phản ứng cực kỳ nhanh, nhảy vọt lên bờ, nhưng nửa người dưới cũng đã ướt nhẹp, từ một cục bông xù xù bây giờ lông bệt lại trông như một quả trứng. Đôi mắt xanh tròn xoe đầy hoảng sợ, mạnh mẽ rũ người đầy ghét bỏ rũ bớt nước trên lông. Đồng thời chạy đến chỗ Thẩm Uyển Tĩnh giương lên đôi mắt đáng thương tội nghiệp.

Đúng vật, là một mèo chủ nhân vô cùng thông minh, nó đã nắm rõ được cách làm nũng trong thời gian ngắn nhất, đó chính là sử dụng mỹ miêu kế của nó với em gái xinh đẹp Uyển Tĩnh.

“Mèo hư, chừa thói nghịch nước nha.” Không phụ kỳ vọng của mèo ta, Uyển Tĩnh lập tức đi đến chỗ nó, cầm khăn tay nhỏ của bé lau nước trên người cho nó, lúc tới gần còn lẩm bẩm: “Thím hai đã nói từ trước rồi, phải để mày giảm béo, để mày ăn ít một chút mà mày không chịu. Vừa không bắt được tôm, còn bị té xuống nước, xem ra phải cho nhịn đói hai ngày mới nhớ đời.”

“Ha ha ha.”

Cái kiểu phân tích này mắc cười chết mất thôi, Kim Nguyệt Bảo đã sớm nhìn rõ bản chất của kẻ bảo vệ không gian, cô không chút khách khí mà cười ha hả. Chọc cho Miêu đại gia ai oán mà trừng cô, trong đôi mắt đó nhiều thêm một viên nước mắt trong suốt.