Chương 23: Chương 23

Kim Nguyệt Bảo cầm theo hai tay nải đi vào, cẩn thận đánh giá căn phòng này một chút. Phòng tuy không to nhưng quả thực như lời Lý Diễm Hồng nói. Bên trong sạch sẽ, không có mùi ẩm mốc, trên giường cũng được trải một lớp chăn đệm bằng bông, khăn trải giường màu trắng.

Dặn dò xong, Lý Diễm Hồng lại đem cho cô một thau nước ấm rồi mới yên tâm đi ra ngoài. Đến một nơi không ai chú ý mới bắt đầu mở bao giấy dầu vừa nãy ra xem thử, vừa mở bao ra nhìn thấy bên trong là mười mấy viên tròn tròn màu trắng như tuyết, to như nắm tay trẻ con, tuy rằng hơi lạnh nhưng mà mùi hương lại thơm vô cùng.

Nhón lên một viên cá viên ăn thử, hàm răng vừa cắn xuống đã đứt, lại cắn thêm một miếng cuốn vào đầu lưỡi, thế mà lại làm từ cá, còn có tôm khô nữa? Chỉ thế mà lại thơm ngon vô cùng, hơn nữa lại không hề có một mùi tanh nào, cho dù là đầu bếp trong nhà hàng nổi tiếng cũng không nhất định có thể có tài nghệ này, cô gái nông thôn này ấy vậy mà có thể lợi hại như vậy!

Lý Diễm Hồng chép miệng, không nghĩ đến, qua có mấy ngày mà cô gái này trông có vẻ rất tốt. Lại suy nghĩ xem có thể học hỏi cô một chút được không, để sau này cũng có cách làm đồ ăn vặt cho mấy đứa nhỏ. Dù sao thì thịt cũng không ăn nổi, nhưng cá thì lại dễ kiếm.

Sau khi tiễn người rời đi, Kim Nguyệt Bảo khóa trái cửa phòng lại, kiểm tra trong ngoài phòng một lần, nhất là phần cửa sổ, sau đó lại tiến vào không gian.

Không gian trông vẫn như trước kia, không khí thoang thoảng mùi hơi nước, nhưng cũng không làm người ta cảm thấy ẩm ướt.

Thông qua đồng hồ treo tường trong phòng, Kim Nguyệt Bảo biết hiện tại đã khoảng chừng tám giờ. Có lẽ, cũng vừa lúc có thể tắm gội một lần cho sạch sẽ. Sau đó làm một bữa ngon lành cho mình, rồi lại suy nghĩ đến việc ngày mai đi mua đồ. Cũng may người đàn ông kia đi gấp quá nên cũng không có lấy lại quyền quản gia.

Nằm trong bồn tắm to rộng, tay nghịch nghịch những cánh hoa tươi mới ngắt. Kim Nguyệt Bảo thoải mái híp mắt nghĩ đến, một ngày kia, khi hai người bọn họ chạm vào nhau, mặt người đàn ông đó nhanh chóng đỏ lựng lên thì cô lập tức thấy buồn cười. Lần đầu tiên khi cô nhìn thấy anh cười ngượng ngùng như thế, lúc đó cô chưa kịp nói thêm gì thì anh đã chạy mất rồi.

Vừa tắm, Kim Nguyệt Bảo lại nghiền nát trân châu, thêm chút nước suối trong không gian đánh thành một lớp mặt nạ tinh tế thoa đều lên mặt. Nước suối trong không gian có tác dụng trừ độc, lại kết hợp với bột trân châu. Tin chắc chỉ sau một thời gian nữa cô sẽ trở nên xinh đẹp.

Phụ nữ ấy mà, ngày nào cũng chăm sóc làm cho bản thân ngày càng đẹp hơn, như vậy tâm tình có muốn không tốt cũng không được.

Chăm sóc cơ thể xong cô lại đứng ở trước gương ngắm nhìn chính mình, Kim Nguyệt Bảo phát hiện dung mạo của bản thân đã xảy ra một ít biến hóa. Làn da khô khốc vàng ọt đã dần dần trở nên bóng loáng tinh tế, mái tóc chẻ ngọn khô khốc cũng dần dà trở nên mượt mà. Cơ thể từ trong ra ngoài tỏa sức sống.

“Meo……”

Đúng lúc này, con mèo Ragdoll có đôi mắt màu xanh dương mơ màng nhẹ nhàng bước đi đến đây. Nó dạo vòng quanh Kim Nguyệt Bảo, nhẹ nhàng cọ vào mắt cá chân cô. Tuy rằng nó không có nói tiếng người, nhưng cái thái độ này hiển nhiên đang muốn biểu đạt rằng nó đang đói, đừng hỏi cô vì sao biết được. Hai người họ đã ở chung với nhau mấy đời, nếu chuyện đơn giản như này mà cô nhìn còn không ra, thì cô cũng không sống đến được ngày hôm nay.

“Đồ béo này, mi thèm ăn thì cứ nói thẳng đi, cứ dùng mấy cái ám chỉ của mèo đó làm gì?”

Có cần phiền toái như vậy không? Còn làm nũng, da gà da ốc của cô nổi rần rần cả người rồi đây.