Đinh ninh rằng con gái không hiểu vợ cũ là gì, Quý Mạt đang định giải thích, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy vẻ mặt khó tả của con gái.
Bỗng chốc, bà trở nên vui vẻ, nỗi phiền muộn nặng trĩu nơi đáy lòng cũng được khuây khoả rất nhiều: "Con biết vợ cũ là gì không?"
Sau khi hỏi câu hỏi này, bà nhớ lại những gì con gái mình đã nói với mình khi cô vừa thức dậy.
Duật Duật nói trước đây cô có thể nhận được thông tin bên ngoài, nhưng lại không có cách nào diễn tả được ra.
Tuy rằng Tứ Cựu đã bị phá, nhưng đa số người vẫn còn thờ phụng quỷ thần.
() Phá Tứ Cựu là trào lưu trong cuộc Cách mạng Văn hoá ở Trung Quốc, hay là phá trừ cựu tư tưởng, cực tập quán, cựu văn hoá, cựu phong tục.
Ví như Quý Mạt, từ góc nhìn của bà, con gái bà trông giống bị đánh mất hồn hơn là bị ngốc.
Nghĩ đến đây, Quý Mạt lại hỏi thêm một lần: "Duật Duật biết chính xác vợ cũ là cái gì không?"
Trần Lộng Mặc nghe được vẻ chế giễu và sự ung dung trong lời nói của mẹ, lập tức đã hiểu được cha và người vợ cũ của ông không có những chuyện drama kịch tính như cô đã nghĩ.
Cô không vội hỏi cho tới cùng mà chỉ hỏi thử: "Con nhất quyết phải rời đi ạ? Không được ở với cha mẹ nữa sao?"
So với việc phải phụ thuộc vào người khác, cô vẫn cảm thấy an tâm hơn khi có cha mẹ yêu thương mình.
Còn chuyện chịu khổ vân vân và mây mây, cô sống hai mươi tám năm của kiếp trước cũng không được mấy ngày là không khổ sở.
Khuôn mặt tươi cười của Quý Mạt lập tức biến mất, vẻ hiền từ xoá sạch không còn dấu vết: "Không được!"
Giọng điệu kiên quyết, ánh mắt kiên định, không hề có ý muốn cho cô thương lượng đường sống. Trần Lộng Mặc rất giỏi quan sát cảm xúc của mọi người. Cô nhắm mắt lại, ngoan ngoãn chuyển chủ đề.
Cô lùi người ra sau, chậm rãi dựa vào thành giường gỗ, nhẹ giọng hỏi: "Vậy mẹ kể cho con nghe về mẹ Thu Hoa đi."
Trong lòng cô lại bắt đầu bình tĩnh phân tích, không đi theo cha mẹ thì có lợi ích gì.
Lý trí nói với cô, cô dọn ra ngoài lợi nhiều hơn hại.
Ngoại trừ việc phải đối mặt với sự xấu hổ của ăn nhờ ở đậu ra, với cả cô và cha mẹ, tách ra mới là lựa chọn tốt nhất.
Tiện đi lại, tiện chăm sóc, tiện...
Quý Mạt hoàn toàn không biết trong đầu cô con gái trông có vẻ đơn thuần ngoan ngoãn của mình đã âm thầm phân tích đủ mặt lợi hại, bà rất sợ con gái hỏi đến nơi đến chốn. Hỏi bà những câu hỏi khó trả lời như Lão Trần muốn đi đâu, vì sao lại không muốn đưa cô theo và cả khi nào mới trở về.
Bây giờ thấy cô chủ động chuyển chủ đề, trong lòng bà cũng thầm bình tĩnh lại, than nhẹ: "Chuyện này phải hỏi cha của con."
Trần Đức Mậu bưng ly sữa vào nghe thấy, buồn bực nói: "Chuyện gì phải hỏi tôi cơ?"
Quý Mạt trách ông: "Sao mình vào phòng không gõ cửa?"
Trần Đức Mậu bất đắc dĩ: "Cửa chưa đóng."
Trong lúc nói chuyện, ông đã đi tới bên giường, đưa ly sữa trong tay cho con gái: "Cha đã bảo con phải uống mỗi ngày một ly bồi bổ thân thể rồi mà đúng không?"
Trần Lộng Mặc vươn hai tay nhận lấy, ngại ngùng nói: "Con quên mất, cảm ơn cha."
"Vừa rồi hai người nói chuyện gì thế?" Trần Đức Mậu ngồi xuống chiếc ghế cách giường không xa.
Trước kia, chồng bà mai phục trong tuyết, không nhúc nhích một hai ngày là chuyện bình thường. Bây giờ mùa đông vừa đến là xương khớp lại rất đau, nhất là vào những lúc trời mưa.
Quý Mạt lấy một bình nước nóng trong chăn con gái ra đưa cho chồng ôm, sau đó mới hỏi: "Kể chuyện của mình và chị Thu Hoa. Con gái còn bé mà cứ như con quỷ nhỏ, suốt ngày nghĩ lung tung, chắc sắp nghĩ mình là người giống như Chu Bằng rồi."
Trước đây, Chu Bằng là Phó Tiểu đoàn trưởng dưới quyền của Trần Đức Mậu, công chưa thành danh chưa toại đã lung lay, tự thấy không cứu vãn được, cặp kè với một nhân viên bán hàng của hợp tác xã tiếp thị và cung ứng trong thành phố, sống chết đòi ly hôn. Lấy danh nghĩa là anh ta không có tình cảm với người vợ đang nuôi ba đứa con ở quê, kết hôn chỉ là hậu quả của xã hội phong kiến.*